-------------Trong căn nhà nọ----------
Tiếng cãi nhau vang vọng khắp nhà.
"Này ông đi đâu mà giờ này mới về vậy hả? Ông đi thì phải biết đường nói một tiếng chứ. Ông coi cái nhà này là cái nhà nghỉ à mà ông thích đi thì đi thích về là về. Tôi đã nói với ông rồi đi đâu nói với tôi một tiếng mà lần nào cũng cứ thế đi không bảo tiếng nào" Lời cằn nhằn của người phụ nữ vang lên.
"Cái bà này buồn cười nhỉ tôi thích đi đâu đấy là việc của tôi bà cứ lắm chuyện" Người đàn ông nọ cũng không chịu yên mà lên tiếng.
"Nhưng ông cũng phải nói với tôi một tiếng để còn biết đường phần cơm hay không, không ăn còn nấu ít đi."
"Ông cứ thường xuyên đi chơi, nhậu với đám bạn nhà thì có mà cứ đi thâu đêm suốt sáng."
"Tôi đi có việc mà cứ gọi nheo nhéo, bận việc mà cứ gọi làm cái khỉ gió chết tiệt gì, từ giờ tôi đi đâu bà cấm được gọi cho tôi."
"Tôi chỉ gọi hỏi ông có cơm nhà không, buôn bán thế nào mà ông cũng cáu. Việc bận? Bận gì mà không nghe được máy?"
*Choảng*
Tiếng đập vỡ vang lên, vật tiếp đất mảnh vỡ thủy văng tứa tung.
"Đấy là việc của tôi, chỉ có việc ở nhà thôi mà suốt ngày làm phiền"
Ông đập vỡ đồ bà cũng không nói gì thêm. Ba cậu tức giận đã bỏ lên phòng trước mẹ cậu thì dọn mảnh vỡ trên sàn sau đó cũng đi sang phòng khác.
***
Vào một hôm khác, không khí lúc này rất căng thẳng, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng um xùm cả nhà lên. Ba cậu văng những lời chửi bới mẹ cậu. Bản thân đã quá quen với cảnh này, chỉ ngậm ngùi trên phòng nghe bọn họ cãi nhau.
"Bố mẹ lại cãi nhau rồi" Jung Hyun lên tiếng.
"Ừm...thôi Junghyun ngủ sớm đi em mai còn đi học, bố mẹ cãi nhau tí là hết ngay mà." Có chắc một tí hay lầm rầm cãi vã một lúc lâu chính cậu cũng chẳng biết.
"Vâng, em đi ngủ trước lát anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Cậu đáp lại: "Được rồi xong việc sẽ đi ngủ, ngủ đi." Em trai về phòng soạn đồ cho ngày mai đi học sau đó đi ngủ luôn. Còn cậu không tài nào ngủ được, nằm trên phòng đâu đó vẫn len lỏi tiếng cãi vã của họ và cậu nghe thấy hết. Căn nhà bình dân hoàn toàn không có hệ thống cách âm.Nhiều năm nay cha mẹ cậu rất hay xích mích cãi nhau. Không ai chịu lắng nghe cậu, cậu chỉ biết thu mình lại chẳng chia sẻ cho ai chỉ có người bạn thân duy nhất của cậu chơi với nhau từ lâu và rất hiểu nhau. Thoảng tâm trạng không tốt sẽ rủ bạn mình đi dạo tâm sự chút chuyện chia sẻ nỗi lòng.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
Cha cậu đi về nhà với gương mặt không mấy vui vẻ, hằm hằm lớn giọng nói:
"Bà chỉ ở nhà có mỗi cái việc nội trợ với buôn bán thôi mà làm cũng không xong hả?"
"Ông nói buồn cười nhỉ, buôn bán tôi phụ giúp nhưng ông là người nhập hàng tôi làm sao mà biết được giá cả giờ ông lại quay qua trách tôi."

BẠN ĐANG ĐỌC
[Taekook] Trầm cảm
General FictionCp: Kim Taehyung × Jeon Jungkook Hắn- người có cảm tình với em, không biết phải làm sao để gần em hơn bởi kinh nghiệm tình trường còn thiếu sót nhiều, là người tử tế. Em- luôn có cảm giác thiếu an toàn, không tin vào tình yêu sợ cái thứ gọi là hôn...