4.

207 40 0
                                    

31.

"cậu... thấy cánh của tôi sao?"

kim dongbeom bàng hoàng bao nhiêu thì kim kwanghee lại bình tĩnh bấy nhiêu. hắn chỉ thật sự thắc mắc rằng làm sao để một con người bằng xương bằng thịt có thể nhìn thấy 'toàn bộ' nguyên dạng của hắn, mặc dù em ta chẳng thể thấy hắn dưới dạng một linh hồn thấp kém.

chốc, kim hyukkyu đã tới rồi làm phép đánh ngất kim dongbeom, ryu minseok cũng chỉ đứng nhìn thứ mà nó cho là 'hỗn loạn' do chính tay kim kwanghee tạo ra.

"hyung từ trước đến giờ có làm cái quái gì ra hồn đâu, bây giờ thằng nhóc nhân loại còn thấy cánh của hyung đấy!"

"thì? nếu em ấy thấy thì càng tốt chứ sao?"

"mẹ cái thằng này... kim hyukkyu này thề từ bây giờ không can thiệp vào chuyện tình yêu của nhóc nữa."

32.

kim dongbeom đã tỉnh dậy với cái đầu đau nhức dữ dội.

em ta nằm ngó nghiêng một chút, vừa định hình lại rằng bản thân vẫn còn sống, tay phải vẫn còn đang truyền nước biển, tay trái cố gắng day day thái dương, trông em ta không khỏe tí nào.

"tỉnh rồi thì về lớp học tiếp đi nhóc."

vị bác sĩ già với cái giọng khàn khàn lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh vốn có của phòng y tế. dongbeom cũng giật mình, em cố gắng ngồi dậy, ke kẽ bước ra khỏi phòng, lủi thủi trở về giảng đường.

kim dongbeom hoàn toàn không nhớ lí do tại sao mình bị ngất, em chỉ biết rằng trước khi ngất đi, em đã gặp một chàng trai có đôi mắt híp, chàng ấy cười lên rất đẹp... à, em còn thấy cậu bạn nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi nữa!

"chắc chắn là mơ!"

dongbeom dùng cái đầu đau nhức của mình để suy đoán rồi chốt hạ đáp án cuối cùng. mặc dù cũng thuộc tuýp người tin vào tâm linh, song, với cái trường hợp chẳng hiểu sao bị ngất này thì em ta chỉ muốn nghĩ theo cái hướng khoa học một tí, có lẽ là do thiếu ăn, thiếu ngủ,... chẳng hạn.

33.

kim kwanghee không biến mất, hắn luôn hiện diện bên cạnh em, kể cả lúc em ta lủi thủi bước đi trên hành lang vắng vẻ.

bây giờ thì đôi cánh của hắn to bự lắm, cho dù có hóa thành bất cứ hình dạng gì thì đôi cánh ấy vẫn sẽ bung ra khoe sắc, đồng thời cũng là điểm yếu chí mạng của những vị thần tình yêu như kim kwanghee, vì thế hắn đã hóa lại dạng linh hồn, biến mất khỏi tầm mắt của nhóc con.

"đôi cánh tượng trưng cho linh hồn của mỗi vị thần. nếu đôi cánh ấy chịu tổn thương, chắc chắn vị thần ấy sẽ hồn xiêu phách lạc, tan thành khói bụi."

34.

tan học, kim dongbeom lại tiếp tục đi về nhà một mình, ăn một mình và... trò chuyện một mình.

vẫn như mọi khi thôi, em luôn vui vẻ kể về mọi thứ xảy ra xung quanh em, kể cả việc em ta bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, làm kim kwanghee ngồi ở góc phòng bất giác mỉm cười.

xong cái tiết mục quen thuộc, kim dongbeom cũng đem chăn và gối ghiền ra sô pha rồi ngủ say. lúc này, ryu minseok bất thình lình xuất hiện bên khung cửa sổ, nó vãy tay chào kwanghee bên trong, làm hắn một phen hú vía.

rasco | your existence.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ