Chương 9: Yêu ai?

501 31 4
                                    

Ban đêm gió lạnh thồi vù vù ngoài cửa sổ, Lee Sanghyeok ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi, anh hoàn toàn không chợp mắt được chút nào liền đứng dậy mặc áo khoác đi xuống nhà, rồi lại đi ra ngoài.

Mấy năm nay Jeong Jihoon ở cùng với anh, anh đã không quan tâm đến em, vì vậy chẳng thể biết được em thích đi đâu, thích đến nơi nảo, thích làm điều gì.

Tuy là không quan tâm nhưng mỗi tháng anh vẫn phát lương cho em, tuy số tiền đó không nhiều nhưng nếu muốn ra ngoài chơi một ngày thì vẫn đủ. Có điều Jihoon không ra ngoài, hay nói đúng hơn là tuyệt đối không ra ngoài.

Ba năm qua, em ở cạnh anh chưa từng có một giây phút vui vẻ, mặc dù chỉ mới mười chín hai mươi tuổi, lại như một cụ ông già cỗi. Jihoon không đòi ăn quà vặt, không đòi đi bar, cũng không mua sắm bất cứ quần áo gì. Đồ em mặc trên người đều là do lúc trước tự mua lấy, sau khi vào ở cùng anh thì mặc tới mặc lui, không đi mua cái mới.

Giờ đây anh mới biết, ba năm qua Jihoon sống với anh tựa như sống trong nhà tù vậy, em cũng từng nói đây là nhà tù mà em cam tâm tình nguyện ở lại.

Vì cớ gì chứ? Vì cớ gì mà em lại chấp nhận đánh đổi tự do, đánh đổi tất cả chỉ để ở lại đây? Chẳng phải vì quá yêu anh hay sao?

Tình yêu của em tựa như bầu trời xanh, chỉ cần anh ngẩng đầu lên là có thể trông thấy, thế nhưng anh luôn nhìn mà không thấy.

Trước đây anh ghét Jihoon là vì tính cách đố kỵ và xấu xa, thế nhưng bắt đầu từ lúc nào mà em đã thay đổi? Jihoon không còn như vậy nữa , luôn nhẫn nhục chịu đựng anh.

Thậm chí ngay cả làm thế thân cho anh trai mình, em cũng nguyện ý làm mà không hề than vãn một câu nào.

Có lẽ anh đã quá vô tâm, đã không nhìn thấy nhưng giọt nước mắt đau lòng của em sau bóng lưng đầy tàn nhẫn của chính mình. Anh nhẫn tâm quay đí không ngoái đầu lại, đợi đến khi em đi rồi, mới nhận ra trong đầu mình chỉ tồn tại duy nhất bóng hình em.

Anh không dám nghĩ nếu mình không còn gặp lại Jihoon nữa thì sao? Chỉ mới tưởng tượng ra thôi mà trái tim như bị thắt lại, không thở nổi. Nước mắt cũng vì sự đau đớn bi thương đó mà bị ép chảy ra ngoài, ướt cả mặt.

Chân không tự chủ mà bước đến ngôi mộ của Kim Kyukkyu lúc nào không hay. Trời tuy nổi gió nhưng ánh trăng lại sáng vằng vặc, soi rõ ràng mọi thứ.

Anh đứng gần tảng đá kia, không nép vào mà đứng một cách quang minh chính đại để nhin về hướng ngôi mộ ấy.

Tựa như quay về thời điểm một tháng trước, vào ngày giỗ của Kyukkyu, anh đã trông thấy Jihoon ở nơi này.

"Anh, chúc mừng sinh nhật. Trước đây khi anh còn sống, em chưa từng nói câu này bao giờ, bây giờ có nói, cũng đã quá muộn rồi phải không? Thật xin lỗi, đã không đối xử với anh ngay từ đầu, em là kẻ xấu, anh cứ hận em đi, đừng tha thứ cho em."
"Đừng ân hận nữa, Kyukkyu tha thứ cho em rồi."
"Anh yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu an. Vậy mà anh lại phải ra đi, để anh ấy ở lại một mình đau khổ đến như vậy. Đáng lẽ ra em phải là người ra đi mới đúng, cớ sao lại để em ở lại đây? Bao nhiêu năm qua, báo ứng em chịu có lẽ đủ rồi, nhưng em lại không tự giải thoát được. Giống như đây là án chung thân vậy, chỉ trái ngược ở chỗ là em cam tâm tình nguyện."

[LeeJeong] Lee Sanghyeok, anh đã yêu Jihoon chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ