6. Ước nguyện của biển

198 35 18
                                    

Nửa đêm, Danielle vẫn nhìn đi nhìn lại tin nhắn em gửi cho mình, nàng ngồi trầm ngâm trên ghế.

Sự khó hiểu chen lẫn vào mạch nhớ nhung, thành ra gây cho tâm trí nàng một sự bồn chồn đến khó tả.

Xoay qua, rồi xoay lại ghế, điện thoại vẫn nằm im lìm trên mặt bàn. Nàng còn ra ngoài bếp uống một ngụm nước rồi trở vào phòng. Tiếng đồng hồ tích tắc treo lơ lửng giữa không trung, vài hạt nước nặng nề rơi xuống bên cửa sổ báo hiệu đêm nay sẽ lại có thêm trận mưa tầm tã. Và rồi từng đợt gió thổi xối xả như muốn lộn tung tất cả đã kịp tràn ngập khắp không gian riêng tư của nàng, mang theo mùi vị khoan khoái đầu hè. Tuy nhiên, ngần ấy âm thanh dữ dội cùng hương thơm mát mẻ từ bên ngoài xông vào, dường như cũng không thể gây xao nhãng nàng khỏi mạch suy nghĩ đang ngày càng rối rắm hơn.

Danielle lại trở về giường, nằm lăn qua lăn lại, với gương mặt suy tư.

Rốt cuộc ý muốn mà Haerin vừa truyền tải tới nàng là gì?

Có thể nàng không rõ về những mặt khác của em (và coi như nàng cũng khá ngạo mạn đi) nhưng nàng chắc chắn em không có nhiều bạn, chính xác ra là em chỉ có mỗi Danielle là rất thân. Hầu hết Haerin không nhắc về một ai đó cụ thể, em chỉ toàn kể về sở thích hoặc những câu chuyện thú vị tới lạ thường trong thế giới riêng của em ấy. Vậy chắc hẳn tin nhắn em gửi, có một ý nghĩa sâu xa nhất định nào đó. Danielle bắt đầu vào công cuộc phân tích từng tin nhắn từ phía đối phương...

Cát khô khốc, ai không quen sẽ thấy thật đau rát khi phải giẫm lên, đồng nghĩa với việc họ cảm thấy thật khó chịu nếu tiếp xúc với em vài ba lần. Cát luôn trơ ra trước ánh mặt trời gắt gao, nghĩa là, cuộc đời em đã luôn phải đối chọi với một sự khắc nghiệt mà không thể ngoảnh mặt làm ngơ được? Thế nhưng lại chẳng hề bị biến chất mà thay vào đó, phần nào vẫn giữ nguyên bản chất hiền hoà và ổn định? Cát tưởng chừng im lìm, cơ mà lại luôn bị cuốn theo nhịp điệu đầy nồng nhiệt của sóng biển...

Ánh mắt tĩnh lặng người trẻ hơn dường như đã hằn sâu vào trí nhớ Danielle, khoảnh khắc em khẽ chớp nhẹ mắt, lắng nghe từng câu chữ đơn giản từ cuống họng nàng thoát ra. Không chỉ là ngũ quan giống mèo, mà nhiều lúc trong cách em thể hiện bản thân, trong cách khuôn mặt em chầm chậm quay sang nhìn nàng, cũng ẩn chứa chất lôi cuốn bí ẩn của loài mèo. Danielle vẫn còn nhớ rất rõ, màu đen tịch mịch trú ngụ nơi đáy mắt em, tựa màn đêm mềm rũ muốn xoa dịu tất cả giác quan nàng khỏi những thứ ánh sáng tạp nham giả tạo. Một sự im lìm đầy sống động.

"Những gì Haerin tả về cát cũng quả thực rất giống em ấy."

Haerin đã nói đúng, và nàng cũng đoán đúng nốt, dù chỉ là một nửa. Vì sao lại là một nửa? Bởi Danielle không chắc sóng biển mà em nhắc tới là muốn ám chỉ đến ai? Vấn đề cũng nằm ở chỗ đó, hầu hết nàng rất hiểu nhân vật "cát" (thật ra khá dễ vì ngay từ đầu em nói luôn mình giống cát), tuy nhiên nàng lại bị mắc kẹt trong mớ băn khoăn về cái nhân vật "sóng biển" ấy.

"Ai mà làm em xao động như vậy? Sóng biển à..."

Một luồng cảm xúc nhức buốt chạy dọc sống lưng.

Normal World |Daerin| (ABO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ