"Dụ Ngôn, khoẻ chưa mà đã đi học?" Đám bạn của Dụ Ngôn thấy Dụ Ngôn đến lớp thì liền kéo đến hỏi han.
Dụ Ngôn "ừm" nhẹ một cái, nàng nói: "Đỡ rồi, không thể nghỉ mãi được."
"Nghiên Dương chị ấy lo lắng cho cậu lắm nhưng không cách nào liên lạc với cậu, chị ấy điên cuồng nhắn tin cho tớ hỏi thăm cậu. Sao thế? Sao không trả lời tin nhắn chị ấy?" Một người trong nhóm bạn của Dụ Ngôn khẽ hỏi.
Dụ Ngôn buồn chán mà chép miệng một cái, nàng trả lời: "Không có hứng thú, chị ấy chẳng có gì thú vị hết, thà là không đến còn hơn là day dưa."
"Vậy cậu hứng thú với ai? Cô vệ sĩ của cậu chắc?"
Nghe thấy bạn của mình nói vậy, Dụ Ngôn khẽ liếc nhìn cô bạn kia một cái, nàng nhíu mày nói: "Từ bao giờ việc tớ hứng thú với ai lại được các cậu quan tâm đến vậy? Tớ không có hứng thú với Nghiên Dương cũng không thích Đới Manh, vậy nên đừng dò hỏi nữa."
"Có lẽ là cậu chưa tiếp xúc nhiều với chị ấy thôi, tớ cảm thấy chị ấy rất tốt bụng cũng tử tế, xinh đẹp, tụi tớ chỉ muốn nghĩ đến phương án tốt nhất cho cậu thôi."
Dụ Ngôn thở dài một cái, nàng chán nản mà nói: "Tớ hiểu tâm ý của các cậu, nhưng tớ và Nghiên Dương có lẽ khó tiến đến mối quan hệ yêu đương lắm, tớ cũng không muốn để chị ấy tổn thương vì tớ đâu."
Đám bạn của Dụ Ngôn nhìn nhau rồi tự động giải tán, Dụ Ngôn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khẽ thở dài.
Đới Manh bây giờ có lẽ đang ngồi ở trong xe uống cà phê nàng mua.
Dụ Ngôn luôn cảm thấy giữa nàng và Nghiên Dương có một sự xa cách rất lớn mà nàng không tài nào giải thích được. Giống như ở trước mặt nàng là một bức tường dày vô hình nào đó tồn tại, nàng không thể tiến đến với bất cứ ai cũng không thể đem lòng yêu lấy một ai cả.
Ngày nào nàng cũng phải chật vật trong nỗi cô đơn trống rỗng.
Hai tuần sau, gia đình Dụ Ngôn tất bật chuẩn bị cho buổi lễ hai mươi năm thành lập công ty, tất nhiên là bạn bè, đối tác làm ăn của ba mẹ nàng đều đến dự lễ và đó cũng là một trong những ngày vô cùng quan trọng đối với gia đình nhà họ Dụ.
Trước ngày diễn ra buổi tiệc kỷ niệm, Đới Manh đi cùng với Dụ Ngôn đến trung tâm mua sắm để mua vài món đồ cá nhân của nàng ấy, hai người vô tình gặp Nghiên Dương ở đây.
"Dụ Ngôn, em đi mua sắm sao?"
Nhìn thấy Nghiên Dương tiến đến gần mình, trong vô thức Dụ Ngôn liếc mắt nhìn sang Đới Manh đang xách trên tay bốn năm túi quần áo kia, sau đó nàng lại di dời tầm mắt về Nghiên Dương, nàng khẽ nở một nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng: "Ừm, chị cũng thế sao?"
Nghiên Dương nhìn Đới Manh, trong đôi mắt có tia địch ý không hề giấu diếm, cô nói: "Đúng vậy, chị mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm của bạn ba chị."
Dụ Ngôn không muốn đào sâu vào việc Nghiên Dương đi tiệc gì ở đâu, bây giờ nàng chỉ muốn mau mau thoát khỏi cô ấy.
"Em mua xong chưa? Có cần chị đi cùng với em không?" Nghiên Dương nói rồi đưa tay đến vén một lọn tóc của Dụ Ngôn ra sau tai nàng ấy, cố ý tỏ vẻ bản thân đang thân mật với Dụ Ngôn cho Đới Manh nhìn thấy.
![](https://img.wattpad.com/cover/367968383-288-k438758.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi Vọng
Fiksi PenggemarCouple: Đới Manh x Dụ Ngôn Thể loại: tình cảm, lãng mạn, học đường, trưởng thành "Em biết con người ta không thể quá tham lam, nhưng ngày ấy khi nhìn thấy chị, em đã nghĩ chúng ta sẽ tốt đẹp cả một đời." "Có đôi lúc, lời nói ra với điều trong lòng đ...