Chap 12

43 5 1
                                    

Yeonjun im lặng không nói được gì. Hai cánh tay đặt trên vai cậu cũng từ từ được buông xuống.

Soobin vụt chạy đi. Cậu cứ chạy mãi đến khi cảm thấy xung quem không còn ai mới ngồi xụp xuống mà khóc. Rồi bỗng có người đặt tay lên vai cậu, Soobin ngẩng đầu lên, nước mắt tèm lem. Là Namjoon. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cậu vào lòng vỗ về cậu. Đây là người anh mà cậu có thể chia sẽ tất cả mọi chuyện cho . Soobin nín khóc, khàn giọng nói:

-Namjoon, em thua rồi. Thua thật rồi. Em thật sự rất yêu cậu ta.

Namjoon nhăn mặt, hơi chần chừ hỏi:

-Anh hỏi thật nhé. Tại sao em thích cậu ta? Vì cậu ta giàu, vì cậu ta đẹp trai hay chẳng nhẽ vì cậu ta đánh nhau giỏi?

Soobin bật cười lau giọt nước mắt trên khóe mi:

-Em cũng không rõ, cũng có thể như vậy. Có thể em bị thu hút bởi vì cậu ấy giỏi hơn mình. Mỗi hành động của cậu ấy đều thu hút toàn bộ sự chú ý của em. Em rất thích cảm giác được Jun ôm vào lòng. Cậu ấy tạo cho em cảm giác an toàn và ấm áp, đó là cái cảm giác mà đã lâu rồi em chưa cảm nhận được từ khi rời xa bố mẹ em để lên đây học. Hoặc đơn giản chỉ vì cậu ấy là Choi Yeonjun. Một người trong nóng ngoài lạnh, rất đỗi quan tâm đến cảm xúc của mọi người mặc dù ngoài mặt thì luôn cằn nhằn. Hoặc một lúc nào đó lại rất lạnh lùng, nam tính. Điều đó làm con tim em rung động. Nhưng cậu ấy còn chẳng thể thích em được, hơn nữa giữa em và cậu ấy có rất nhiều khoảng cách về mọi mặt. Em phải làm sao đây Namjoon?

Namjoon ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói:

-Soobin à, hãy khóc đi. Cho mình được phép yếu đuối đi. Em vốn đâu phải người mạnh mẽ, vậy cố tỏ ra cứng rắn như thế để làm gì. Nếu được thì hãy cứ yêu đi, em đừng lo lắng gì cả. Chuyện gì cần đến rồi sẽ đến. Đến lúc đó, em cũng sẽ không hối hận vì ít nhất em cũng đã cố gắng hết mình.

Soobin lại khóc nức nở trên vai của Namjoon. Anh chỉ ôm cậu để cho cậu thoải mái khóc.

-------------------------------------

Bữa tối đến, cậu cùng Namjoon quay lại khách sạn. Vừa bước vào phòng ăn, cậu lập tức nhận được ngay một cái tát. Lúc cậu định hình được ai ra tay với mình thì người đó đã làm ầm lên:

-Mày là hồ ly tinh. Tại sao mày dám làm hỏng chuyện của tao và Jun hả? Thật là một con người đê tiện. Mày là con trai đi quyến rũ một người con trai khác như vậy không thấy đáng ghê tởm sao? Mày là một sinh viên đại học, có làm đ* thì cũng nên có lòng tự trọng của em chứ. Dám cướp đàn ông của người khác. Thật dơ bẩn. Chẳng nhẽ ba mẹ mày không dạy mày phải có lòng tự trọng hả, hay mẹ mày cũng là loại đê tiện, lăng loạn như mày? Mày đến với em ấy chỉ vì tiền thôi đúng không? Vậy giờ tao cho mày tiền rồi mày lập tức tránh xa Jun cho tao.

Hôm nay cậu đã rất mệt mỏi rồi. Từ sáng đến giờ có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, một buổi chiều 2 lần suýt mất mạng, giờ một cái tát như nước tràn bờ đê. Mọi người đứng chăm chú nhìn càng làm cậu thêm tức giận. Namjoon thấy vậy, đẩy Julie ra, nói:

-Cô đừng nghĩ mình có tiền thì muốn nói gì thì nói.

Julie cười khinh khỉnh nói tiếp:

𝚌𝚢𝚓 ✩ 𝚌𝚜𝚋 ∗YÊU∗ (Chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ