Vào ban đêm, mọi thứ đều im lặng.
Khi Thùy Trang trở về nhà, nàng đẩy Diệp Lâm Anh xuống giường, đặt lòng bàn tay lên mông Diệp Lâm Anh, đánh cô một cái thật mạnh.
Diệp Lâm Anh quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, như đang cầu xin nàng nhẹ một chút.
Đầu quả tim Thùy Trang mềm nhũn tê dại, có chút đau lòng cô, nhưng vẫn không hề dừng lại, đánh cô thêm hai cái, nói: “Cô đánh tôi cũng đau như vậy, về sau cô còn khi dễ tôi nữa không?"
Diệp Lâm Anh mím môi dưới, dù có bị đánh cũng không chịu nói, Thùy Trang lại đánh cô hai cái, làm cô đau đến nheo mắt, đáp lại: “Em còn nói tôi ám chỉ em, không phải em ám chỉ tôi sao, chỉ cần em xin tha, tôi liền không đánh em, nhưng em lại không mở miệng nói."
Bàn tay đánh xuống như vậy, chính Thùy Trang còn thấy đau, nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Lâm Anh, nàng nghiêng người nói: "Rất ủy khuất sao? Vậy tôi thổi cho cô, dựa gần lại đây."
Diệp Lâm Anh thật sự đến gần, Thùy Trang có chút đắc ý, ôm lấy cổ cô nói: "Hôm nay tôi ở trên, không được phản kháng, hiểu chưa?"
“Ừm…”
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, Thùy Trang mềm lòng, cũng không động thủ, chỉ nhặt cà vạt lên trói cô lại, sau đó hôn lên môi cô, dùng một tay lôi kéo cà vạt.
Vẻ mặt của Diệp Lâm Anh rất đáng yêu, quả thực kích thích ham muốn khi dễ người.
Thùy Trang tưởng rằng lần này nàng đã thu thập được Diệp Lâm Anh, nàng sẽ nằm trên cả đời, không bao giờ cho Diệp Lâm Anh có cơ hội xoay người... Nghĩ nghĩ, nàng run lên một cái, sau đó nàng thức dậy.
Diệp Lâm Anh không có ở đây, cà vạt cũng không, càng không có trói Diệp Lâm Anh, chỉ có mình nàng ngồi trên giường, toàn bộ chăn bông đều bị nàng đá xuống, lạnh cóng.
Thùy Trang chống tay ngồi dậy, cảm thấy một bên chân đau nhức, nàng vén quần áo lên xem, toàn thân đều đỏ, chết tiệt...
Hảo gia hỏa, nàng nơi nào đánh Diệp Lâm Anh cả đêm, nàng là tự đánh đùi mình đến đỏ, khó trách đánh Diệp Lâm Anh nàng cũng thấy đau.
Chỉ là giấc mơ kia quá chân thực lại mỹ vị, làm nàng rất thích, không khỏi bắt đầu nghĩ, nếu giấc mơ đó là thật thì tốt quá, nàng nhất định phải nằm trên.
Sau nửa đêm, nàng hoàn toàn không ngủ được, không ngừng hồi tưởng, lấy điện thoại ra xem, nếu bây giờ Diệp Lâm Anh gửi tin nhắn cho nàng nói sẽ bồi thường cho nàng, nàng sẽ lập tức bắt taxi về, nhưng nàng đợi mãi mà không thấy.
Bảy giờ sáng, Khúc Thanh Trúc gọi nàng dậy, Thùy Trang đang cọ tới cọ lui, híp mắt thay quần áo, đi khập khiễng.
Khúc Thanh Trúc kinh ngạc, cô vốn cho rằng Thùy Trang là bị Diệp Lâm Anh lăn lộn thành thế này, nhưng không nghĩ tới Thùy Trang ngủ một mình lại thảm thành như vậy, "Trang, cậu làm sao vậy?"
"Không sao, ngủ nháo gối."
Nháo gối đến trên đùi?
"Cậu nói cho mình biết cậu đã làm gì sai, học người ta bỏ nhà đi như vậy." Khúc Thanh Trúc cằn nhằn nàng, "Diệp tổng còn có thể ăn thịt cậu sao."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương | dla x tp |
FanfictionVị hôn phu của Thùy Trang ngoại tình, mà đối tượng ngoại tình là một cô gái ôn nhu xinh đẹp. Là con lai, là một nhà thẩm định nổi tiếng trong nước, nghe nói trong nhà còn có mỏ kim cương, kết hôn với cô ấy thì con cháu đời sau không cần vất vả hơn t...