𝐂𝟏𝟏𝟕

231 22 0
                                    

C117

Tiếng pháo sáng vẫn đang vang lên, máu xông lên não Sanghyeok trong nháy mắt, tốc độ chảy quá nhanh làm huyệt thái dương hắn nhức buốt, đầu óc choáng váng, tầm nhìn cũng mờ đi.

Gương mặt Wangho rất gần mà cũng rất xa.

Sanghyeok siết chặt chiếc nhẫn, hơi nóng lan ra từ đầu ngón tay, nóng đến mức ngộp thở.

Chồng sắp cưới?

Wangho có chồng sắp cưới rồi sao?

Nói đùa gì vậy!

Hắn khó nhọc nhếch miệng, muốn tìm ra vẻ sơ hở trên mặt Wangho .

"Wangho, đừng đùa kiểu này nữa."

Hắn quỳ một chân trên đất, Wangho nhìn xuống hắn, ánh pháo sáng phác họa đường viền hàm lạnh lẽo của cậu.

"Tôi chưa bao giờ đùa cả."

"Anh không tin!" Sanghyeok hét lên, chiếc nhẫn lọt vào lòng bàn tay, hắn siết chặt rồi đứng dậy, nắm cả hai vai Wangho trong mắt hiện ra tia máu, "Em vẫn chưa tin anh nên cố ý chọc tức anh đúng không? Giờ anh sẽ tìm Eunjung để nói rõ anh yêu ——"

Hắn không nói được nữa.

Vẻ mặt Wangho hết sức bình tĩnh, cũng không gỡ tay Sanghyeok mà cứ thế lạnh lùng nhìn hắn nổi điên.

Cậu càng bình tĩnh thì Sanghyeok càng không thể lừa mình dối người được nữa.

Điều hắn lo sợ đã thành sự thật.

Không phải hắn không cảm nhận được mà là không muốn nghĩ sâu xa, hắn sợ, hắn sợ Wangho không thích mình, vì vậy mới nóng lòng trói buộc Wangho bằng hôn nhân.

Răng hàm Sanghyeok suýt bị nghiến gãy, giọng nói nặng nề như sắp giết người.

"Nó, là, ai!"

Wangho cười lạnh, "Anh không có tư cách để biết anh ấy."

"Anh hỏi em thằng đó là ai!" Sanghyeok gần như phản ứng theo bản năng, hai tay bóp cổ Wangho .

Hắn kịp thời tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra như bị bỏng, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ, thở hổn hển nói, "Em là người của anh, cả đời này chỉ thuộc về anh! Ai dám đụng vào em thì anh sẽ phế nó!"

Wangho đưa tay lên xem đồng hồ, "Tôi chỉ thuộc về mình thôi. Anh nói xong chưa? Tôi phải về rồi."

Lúc này Sanghyeok mới chú ý tới đồng hồ của Wangho không phải hàng hiệu nên cứ tưởng là đồng hồ bình dân, giờ trời tối mới thấy mặt đồng hồ là la bàn dạ quang.

Đây là đồng hồ thủ công được đặt làm riêng.

Wangho không đủ khả năng mua, cũng không phải thói quen của cậu.

Nhưng Wangho lại chịu đeo nó! Chỉ vì người đàn ông kia tặng!

Toàn thân Sanghyeok căng cứng đến phát đau, cơ mặt co rúm lại, "Em càng che giấu cho nó thì kết cục của nó sẽ càng thảm. Nếu giờ em chịu chia tay thì anh có thể cân nhắc tha cho nó."

Wangho mỉm cười, "Tùy anh, tôi sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy."

Cậu đi về phía đường lớn, đi mấy bước lại dừng chân rồi nói câu cuối cùng,"Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm."

[chonut] thế thân thức tỉnh rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ