Sau khi nhìn thấy Lisa ở sân bay, suốt quãng đường về Sehun cực kỳ im lặng, Baek Sana nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta rõ ràng là lơ đãng, phải một lúc lâu sau mới đáp lại một câu.
Baek Sana cảm nhận rõ ràng sự thất thố của anh ta, tay siết chặt vô lăng, không nói gì thêm nữa.
Xe lái vào biệt thự Thủy Minh Loan, Sehun nhìn cô ta: "Làm phiền em rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Baek Sana trực tiếp tắt động cơ xe: "Khó khăn lắm mới chờ được anh trở về, em đã đợi anh ở sân bay rất lâu, anh không thể mời em vào ngồi một lúc sao?"
Thấy Sehun không nói lời nào, trong lời nói của cô ta mang theo vẻ làm nũng, "Đã giờ này rồi, đến giờ ăn trưa rồi đúng không?"
Thấy Sehun không từ chối, Baek Sana xuống xe.
Đến hành lang gần cửa ra vào, Sehun thay dép lê, nói với cô ta: "Ở nhà không có dư dép, em không cần đổi đâu."
Baek Sana cũng không thèm để ý, giẫm giày cao gót đi vào.
Dì Mạc nghe thấy động tĩnh liền từ trong bếp đi ra, khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Sehun thì sững người một chút, lễ phép cười nói: "Cậu chủ đã về rồi."
Sehun khẽ gật đầu: "Đây là cô Baek, bữa trưa thêm một bộ bát đũa nhé."
Dì Mạc đáp lại, chào Baek Sana rồi vào bếp làm việc.
Sau khi cô La rời đi, cậu chủ buồn bực không vui, có đôi khi ngồi trong phòng cô La mấy tiếng đồng hồ, rõ ràng là đang nghĩ về cô La.
Nhưng hôm nay đi công tác một chuyến trở về, dì Mạc không ngờ anh ta lại đưa cô Baek đến đây.
Dì Mạc thật sự nhìn không thấu việc cậu chủ làm.
Bà chỉ là một bảo mẫu, cũng không dám hỏi quá nhiều, chỉ có thể tập trung vào việc nấu ăn trong bếp.
Trong phòng khách, Baek Sana rất tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, cầm tạp chí trên bàn trà lên lật xem: "Sehun, tay nghề của bảo mẫu nhà anh thế nào?"
"Nếm thử sẽ biết." Sehun nhìn sang, trên mặt không chút cảm xúc, "Sau bữa trưa anh sẽ bảo tài xế đưa em về Baek gia."
Baek Sana ngước mắt lên: "Em không nói là em sẽ đi nha, chúng ta đã lâu không gặp, em rất nhớ anh, em muốn sống ở đây."
Sehun ngồi trên ghế sô pha đơn cách đó không xa, chậm rãi uống một hớp nước: "Ở đây không có chỗ ở."
Baek Sana hạ giọng, ngữ khí ngượng ngùng: "Chúng ta sắp đính hôn rồi, đương nhiên em sẽ ở trong phòng của anh, trước kia cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau mà."
Nói đến đoạn sau, giọng cô ta càng nhỏ dần, nhẹ như tiếng muỗi kêu.
Hồi đại học, Baek Sana là người chủ động theo đuổi Sehun.
Sau khi biết hai người ở bên nhau, trong miệng người khác bọn họ trở thành một cặp trời sinh, cô ta luôn nhận được những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các bạn học xung quanh, nói rằng họ rất xứng đôi.Nhưng trên thực tế thái độ của Sehun đối với cô ta rất nhạt nhẽo, Baek Sana không thể nói anh ta có chỗ nào không tốt, nhưng cũng không thể coi là quá tốt.
Anh ta thậm chí rất ít khi ôm hay hôn cô ta một cách tình cảm.
Sana biết, Sehun chưa chắc đã thích mình nhiều đến thế, đồng ý hẹn hò với cô ta, đơn giản là vì gia thế của cô tốt, ngoại hình cũng không tồi, sánh vai bên cạnh anh ta rất có thể diện, rất phù hợp.
Sehun chính là người như vậy, anh ta cũng không chú trọng thất tình lục dục, đối với anh ta, thể diện và danh dự là tất cả.
Nhưng như vậy thì sao, anh ta thích cơ thể cô ta, cô ta có thể cảm nhận được.
Cũng chỉ trong loại chuyện này, anh ta khí huyết sôi trào, lại nếm được tư vị mới mẻ, tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng anh ta không phải là người buông thả, hơn nữa còn có năng lực quản lý bản thân vượt xa người khác.
Bọn họ cố định mỗi tháng chỉ thuê phòng một lần.
Baek Sana chưa từng thấy người đàn ông nào như anh ta, luôn lý trí và điềm tĩnh.
Mà dưới vẻ ngoài hiền lành của anh ta lại ẩn chứa sự tàn nhẫn đã ăn sâu vào máu xương từ lâu, trong lòng anh ta chỉ có dã tâm của riêng mình, không vì bất kỳ ai mà dừng lại.
Chính một người như vậy lại khiến cô ta nhiều năm không cam lòng, không thể quên được và muốn chinh phục.
Cô ta muốn trở thành ngoại lệ trong lòng anh ta.
Sana đặt cuốn tạp chí xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Sehun, trực tiếp ngồi lên đùi anh ta.
Sehun khẽ cau mày, con ngươi lộ ra sự không vui rõ rệt: "Ngồi trở lại đi."
Giọng anh ta lạnh lùng không chút độ ấm.
Như thể chưa phát giác ra điều đó, Sana vòng tay qua cổ anh ta, tay còn lại đặt trên cúc áo trên cùng của anh ta, cố gắng giải thích: "Nghe nói Oh đại tài tử những năm gần đây cực kỳ tiết chế, ngoại trừ nuôi nấng một đứa con gái nghèo hèn bên cạnh mình thì chưa bao giờ gần gũi nữ sắc. Ba mẹ Oh nói với em, anh chỉ coi cô ta như em gái nuôi, không có tình yêu nam nữ, như vậy nói cách khác, sau khi chia tay với em, anh ăn chay à?"
Cô ta cúi đầu ghé sát vào tai anh ta, "Có phải anh nhớ mãi không quên em không?"
Vừa dứt lời, cổ tay Sana bị anh ta nắm lấy, Sehun dùng sức kéo ra: "Em cảm thấy có khả năng không?"
Sana bị buộc phải đứng dậy, lực đạo của anh ta rất lớn, hằn vào cổ tay trắng nõn của cô ta những ngấn đỏ, khiến cô ta đau âm ỉ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta nói muốn xuất ngoại, nhưng Sehun chẳng có chút ý nghĩ nào muốn giữ cô ta ở lại.
Sau này bọn họ xa nhau hai nơi phương trời, anh ta đều rất ít khi gọi điện cho cô ta, chứ đừng nói là gặp nhau.
Cô ta chủ động liên lạc, anh ta lúc nào cũng đang bận.
Sana quá khao khát anh ta quan tâm đến mình, cuối cùng có một lần đầu óc không tỉnh táo, cô ta thiết kế ra một màn cùng người đàn ông khác vào khách sạn, để Sehun tận mắt chứng kiến.
Cô ta sắp phát điên lên vì tình yêu đơn phương này.
Lúc đó, cô ta chỉ muốn nhìn thấy một biểu hiện khác của anh ta ngoài sự lãnh đạm, cho dù là vì thể diện của đàn ông mà phẫn nộ cũng được, cô ta vẫn có thể tìm thấy sự cân bằng từ đó, đạt được kho.ái cảm khi trả thù thành công.
Anh ta rõ ràng là người coi trọng thanh danh của mình nhất, hẳn là anh ta phải rất tức giận khi bị bạn gái phản bội.
Nhưng ngày đó khi anh ta đẩy cửa vào, khoảnh khắc kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt, sau đó chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Cứ như thể anh ta đang nhìn một người xa lạ không liên quan tới mình, khi quay lưng rời đi, anh ta còn tri kỷ đóng cửa cho bọn họ.
Sana chạy đuổi theo, chỉ để đổi lấy một câu đáp lại vô cùng đơn giản của anh ta: "Anh biết, là do anh quá bận rộn công việc nên đã vắng vẻ em. Từ giờ trở đi, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chúc em hạnh phúc."
Thật là một cuộc chia tay đầy nhân văn mà.
Loại chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng cậu ba Oh khoan dung độ lượng, chẳng chút oán hận.
Sana lại cảm nhận rõ ràng được sự thờ ơ trong vẻ ngoài dịu dàng của anh ta.
Anh ta không thèm để ý, thế nên cũng chẳng quan trọng.
Có lẽ từ đầu đến cuối, trong lòng anh ta chưa bao giờ thực sự đặt cô ta vào vị trí bạn gái.
Bọn họ yêu đương bốn năm, anh ta thậm chí chưa từng nói với cô ta về chuyện tương lai.
Vốn dĩ đã nhiều năm trôi qua, Sana đã bắt đầu một cuộc sống mới, cũng xem nhẹ những điều này.
Bản thân cô ta tuổi trẻ chưa trải sự đời, lại yêu phải một kẻ lạnh tình, trách ai đây?
Cô ta có thể chấp nhận Sehun là người như vậy, nhưng lại không thể chấp nhận việc một góc nào đó trong lòng anh, thực sự có ngoại lệ.
Anh ta hiếu thuận như vậy, lại không ngần ngại chống đối gia đình, phải giữ bằng được Lisa bên mình.
Ngay cả khi không có danh phận, nhưng anh ta lại đưa cô vào vòng bạn bè của mình, quan tâm cô chu đáo, cho phép những người đó gọi cô là chị dâu.
Còn cô ta thì sao, đã từng là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được anh ta đưa đến những trường hợp như vậy, cũng chưa từng gặp gỡ bất kỳ người bạn nào của anh ta.
Một tháng trước khi Sehun vì chip y tế của Tiết gia mà tìm cô ta, xuất phát từ tâm lý trả thù, sana yêu cầu Sehun cưới mình.
Cô ta muốn xem giữa Lisa và lợi ích, anh ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Rốt cuộc, Seuun cũng không làm cô ta thất vọng.
Bảo bối mà anh ta coi trọng, lại còn chẳng bằng một lần hợp tác trong kinh doanh, nói từ bỏ liền từ bỏ.
Trong lòng anh ta, vị trí người cầm quyền tập đoàn Bạc Thương dù sao cũng luôn xếp thứ nhất, không ai có thể đánh bại được.
Khoảnh khắc Sehun đồng ý kết hôn với cô ta, Sana đột nhiên cảm thấy Lisa cũng đáng thương như mình.
Không đúng, Lisa được anh ta nâng càng cao, lúc ngã cũng càng thảm hại hơn cô.
Không có Sehun, cô vẫn là đại tiểu thư của Baek gia, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha mẹ.
Lisa không có Sehun thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô ấy còn đáng thương hơn mình.
Đau đớn trên cổ tay cho thấy rõ ràng sự thô lỗ của người đàn ông vừa rồi, Sana che tay lại, trên mặt có chút không vui: "Có phải anh đã quên mất bây giờ tôi là vị hôn thê của anh không."
Sehun dường như suy nghĩ một lúc lâu: "Sana, con chip mà Baek gia cung cấp, đã giúp anh thành công ký được đơn đặt hàng lô thiết bị đó với Jeon Jungkook, vượt qua được nguy cơ khủng hoảng. Anh rất cảm kích Baek gia, sẵn sàng ký ba năm hợp đồng với chip do Baek thị sản xuất để báo đáp lại ân tình này. Đổi lại, chuyện liên hôn giữa chúng ta, hãy quên chuyện đó đi."
Sana hơi giật mình, không thể tin được nhìn anh ta: "Anh nói cái gì?"
Lần này Lisa thị vì cung cấp chip cho Sehun và Baek gia và một công ty chip ở nước ngoài đã cùng nghiên cứu phát triển để tạo thành. Ba Baek rất tham lam, vẫn luôn muốn loại bỏ các công ty chip nước ngoài và độc lập phát triển chip độc quyền của Baek thị, nhưng kết quả nghiên cứu và phát triển hiện tại không đáng kể, Sehun làm sao có thể để ý những con chip đó?
Hợp tác kinh doanh với Baek thị, hơn nữa còn ký kết trong ba năm, đây là một thương vụ thua lỗ đối với Sehun, kém lợi ích hơn nhiều so với việc kết hôn với cô ta.
Nếu không có các công ty chip ở nước ngoài, Baek thị không thể mang lại cho anh ta bất kỳ khoản lợi tức nào, hiện giờ anh ta lại đang ở trong giai đoạn cạnh tranh khốc liệt với Thẩm Yến.
Jihoon cũng là một nhân vật lợi hại tung hoành trong thương trường, là một đối thủ đáng gờm, Sehun đã vì lô thiết bị y tế đó mà rơi vào thế yếu, nếu ký hợp đồng với một đối tác như Baek thị, rất có khả năng chỉ cần một sai lầm nhỏ, tất cả đều thua.
Anh ta lại vì không muốn liên hôn với cô ta mà hy sinh lớn như vậy.
"Tại sao?" Móng tay Sana bấm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng dường như không cảm thấy đau, khóe miệng kéo ra một đường cong nhưng đáy mắt lại chẳng mang ý cười, "Là vì Lisa sao?"
Sự hỗn loạn trong đám cưới của Sungho đã lan rộng trong giới, thậm chí còn có người quay video, Sana đã xem nó.
Trong tiệc cưới, sau khi Lisa rời đi, biểu hiện của Sehun rất thất thố.
Anh ta chưa từng quan tâm nhiều đến một ai đó như vậy trước đây.
Ngay cả khi vừa rồi nhìn thấy cô ở sân bay, anh ta cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Trong ý cười của Sana mang theo sự mỉa mai: "Nghe nói Lisa kết hôn rồi, hiện tại mới cứu vãn, anh không cảm thấy là đã quá muộn rồi sao?"
Nếu hiện tại sẵn sàng trao đổi hợp tác ba năm với Baek thị, tại sao không làm thế ngay từ đầu đi?
Bởi vì khi đó anh ta chỉ quan tâm đến lợi ích được mất, cũng không cảm thấy Lisa quan trọng đến vậy.
Người đi rồi, anh ta lại hối hận.
Lúc trước chia tay với cô ta, sợ là Sehun còn chưa từng thấy hối hận.
Ban đầu Sana còn cảm thấy, nếu Sehun không yêu ai khác ngoài bản thân mình, cô ta có thể chấp nhận.
Chỉ cần cô ta trở thành bà Oh, thành người nhà của anh ta, thì trong lòng anh ta, kiểu gì cô ta cũng được xếp hạng nhất chỉ sau sự nghiệp.
Cho nên cô ta vẫn cam tâm tình nguyện muốn gả cho anh ta.
Lúc này mới biết, Tập đoàn Bạc Thương đã không còn là số một trong lòng anh ta nữa rồi.
Hóa ra Lisa không phải là người đáng thương nhất, mà chính là cô.
Đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều thật vô nghĩa.
Sana xách chiếc túi dưới ghế lên, có chút thất thần đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, cô quay đầu nhìn về phía phòng khách, nhìn chằm chằm bóng người lạnh lùng thẳng tắp kia: "Oh đại tài tử, tôi cầu mong anh cả đời này đều yêu mà không có được, cô độc sống quãng đời còn lại."
Cửa bị đóng sầm lại, phát ra âm thanh "Rầm" một tiếng.
Sehun ngồi bình tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ trước tất cả những chuyện này.
Dì Mạc bày đồ ăn lên bàn xong, nghi ngờ bước lên trước: "Cậu chủ, cô Baek đâu rồi?"
"Đi rồi." Sehun nhìn sang, "Dì Mạc, hôm nay tôi nhìn thấy Lili ở sân bay."
Dì Mạc sửng sốt một lát: "Cô La sao? Cô ấy sống có tốt không?"
"Cô ấy đang ở cùng Tổng giám đốc tập đoàn Jeon thị." Sehun nhấp vài cái trên điện thoại, tìm thấy ảnh của Jungkook, hướng màn hình về phía dì Mạc, "Có phải anh ta là người hôm đó đến lấy hành lý của Lili không?"
Dì Mạc nhìn thoáng qua liền quả quyết: "Là anh ta."
Người đàn ông này quá đẹp trai, khiến dì Mạc khắc sâu ấn tượng.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Sehun vang lên.
Sehun liếc nhìn ghi chú, là thư ký Lý gọi tới.
Vừa rồi sau khi gặp Lisa ở sân bay, anh ta nghi ngờ không biết tại sao hai người lại đi cùng nhau nên đã nhờ thư ký Lý đi điều tra.
Sehun trực tiếp bấm nhận máy, áp di động bên tai: "Thế nào rồi?"
Thư ký Lý nói: "Oh tổng, quan hệ giữa cô Lisa và Jeon tổng không có gì là bí mật cả, nghe ngóng một chút liền có thể tra ra được, bọn họ là bạn học từ hồi tiểu học, lên cấp ba thì học cùng lớp. Jeon tổng từng theo đuổi cô La hai năm, chuyện đó khá chấn động trong trường."
Sehun cau mày: "Chắc chắn chứ?"
Thư ký Lý: "Tôi đã hỏi một số bạn học của họ, tất cả đều nói như vậy."
"Hiểu rồi." Sehun vô lực buông điện thoại đang cầm xuống, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
Jungkook trạc tuổi Lisa, cùng là con cái của gia đình hào môn ở Lan Thành, trường học quý tộc cũng chỉ có duy nhất một ngôi, đương nhiên bọn họ sẽ là bạn học.
Anh ta lại chưa từng kết nối Jungkook với Lisa.
Sehun nhớ tới trước kia Lisa thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với anh ta chuyện ở trường học, anh ta biết Jennie là bạn thân tốt nhất của cô, hai người là bạn cùng bàn.
Anh ta biết có một cậu bạn tên Kim Taehyung, người thường cạnh tranh với cô để giành vị trí đứng đầu lớp.
Ngay cả khi trong lớp có ai có quan hệ không tốt với cô, cô cũng sẽ ngồi buôn dưa lê mà nói cho anh ta nghe.
Sehun chỉ riêng chưa từng nghe thấy cô nói đến Jungkook.
Ngay cả đôi câu vài lời về người này cũng chưa bao giờ thấy cô đề cập tới.
Là vì không quan trọng, hay là ẩn sâu dưới đáy lòng, giữ kín như bưng?
Sehun nhớ lại đêm mưa bảy năm trước, khi anh ta đến cửa nhà họ La đón cô.
Lúc ấy Lisa nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Có phải người cô đợi đêm đó, thật ra là Jungkook không?
Nhưng trong bảy năm này, rõ ràng anh ta mới là người đi cùng cô mà.
Jungkook vừa mới về nước, tốc độ lấy chứng nhận kết hôn của cả hai quá nhanh, chắc chắn phải có lý do nào đó ở giữa.
—————
Sau bữa trưa, Lisa cảm thấy buồn ngủ, Jungkook đang trêu đùa Sun, cô lên lầu tắm rửa, thay đồ ngủ rồi lên giường đánh một giấc ngủ bù.
Cô vừa nằm vừa trằn trọc chưa ngủ được, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, chụp ảnh gửi cho Jennie.
Jennie: 【 Nhẫn cưới à? 】
Lisa: 【 Ừ. 】
Cô kể ngắn gọn với cô ấy về thỏa thuận mới mà mình vừa lập ra với Jungkook.
Jennie: 【 Thay đổi nhanh quá ha, trước đó còn nói không xem trọng chuyện tình cảm đâu. 】
Lisa: 【 Lần này chủ yếu vẫn là do anh ấy chủ động. 】
Nếu Jungkook không thổ lộ, bản thân Hề Mạn cũng không dám nghĩ, dù sao bây giờ giữa cô và Jungkook cũng có một khoảng cách rất lớn.
Anh vẫn là thiên chi kiêu tử, thu hút sự chú ý của mọi người, còn cô đã không còn là Lisa của ngày xưa nữa.
Nhưng bây giờ anh đã thẳng thắn thổ lộ lòng mình, Lisa cũng không muốn dễ dàng bỏ lỡ cơ hội với anh chỉ bởi những yếu tố bên ngoài như địa vị hay thân phận.
Bọn họ đã bỏ lỡ một cơ hội rồi.
Lần này, cô cũng muốn thử với anh.
Lisa: 【 Thật ra đã nhiều năm không gặp, vừa mới gặp lại nhau không lâu, trước kia cũng chưa từng hẹn hò, còn không biết làm người yêu có thích hợp hay không. Bây giờ là lúc từ từ bồi dưỡng tình cảm, xem tình hình trước đã. 】
Jennie: 【 Trước đó tớ đã nói gì nào, Jungkook ở bên ngoài bảy năm mà chưa từng yêu đương dù chỉ một lần, vừa về nước liền tìm cậu làm giao dịch, kết hôn với cậu, tớ liền biết anh ấy nhất định còn thích cậu mà! 】
Jennie: 【 Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, dù không còn là thiên kim La gia, thì bản thân cậu cũng đủ ưu tú rồi mà. 】
Jennie: 【 Lisa của chúng ta, xứng giá có được những thứ tốt nhất! 】
Những lời của Jennie đã mang đến cho Lisa rất nhiều khích lệ, có được sự ủng hộ từ người khác, khiến quyết tâm của cô càng thêm kiên định.
Trò chuyện thêm vài câu, cô cảm thấy quá buồn ngủ liền gửi tin nhắn cho Jennie: 【 Tớ ngủ một lát đã, lát nữa lại liên lạc với cậu sau nha. 】
Jennie: 【 Ừa, cuối cùng cũng đã đi công tác về, cậu mau nghỉ ngơi đi. 】
Lisa đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lần này, cô ngủ thẳng đến chạng vạng.
Khi một lần nữa mở mắt, ánh sáng trong phòng đã mờ đi, không khí dường như được bao phủ bởi một đám sương mù màu xanh lam không thể tan biến.
Cảm giác còn hơi buồn ngủ, nhưng Lisa nhìn đồng hồ, cảm thấy mình không thể ngủ tiếp nữa, nếu không đêm nay sẽ mất ngủ.
Pin của điện thoại di động gần hết, cô đang định sạc pin, nhưng khi mở vali ra, lại không tìm thấy cục sạc.
Không phải là cô bỏ quên ở khách sạn rồi đấy chứ?
Lisa cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, định tìm Jungkook, mượn của anh dùng trước.
Phòng khách trên lầu đã sáng đèn, dì Trương đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy cô liền cười hỏi: "Cô chủ dậy rồi à, có đói bụng không? Tôi dọn dẹp trên lầu một chút rồi sẽ làm bữa tối ngay."
Lisa lộ vẻ mệt mỏi: "Không vội đâu ạ, cháu vẫn chưa đói."
Cô lại hỏi, "Jungkook đâu dì?"
Dì Trương nói: "Vừa rồi ở trong phòng làm việc, bây giờ hình như xuống chơi với Sun rồi."
Lisa gật đầu, vào thang máy đi xuống lầu.
—————
Ở dưới tầng, Jungkook lúc này đã thay quần áo mặc nhà đơn giản, ở sân sau chơi với Sun một lúc, nhìn thời gian, sợ Lisa sẽ ngủ đến ngày đêm đảo lộn, định lên lầu đánh thức cô dậy.
Vừa đến phòng khách, chuông ngoài cửa vang lên, anh bất ngờ một chút rồi bước tới.
Ở cửa có lắp camera, Jungkook liếc nhìn màn hình, nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên ngoài, vẻ mặt anh nhạt đi, đường nét quai hàm cũng lạnh lùng hơn.
Mở cửa ra, Sehun đứng bên ngoài.
Buổi sáng gặp anh ta ở sân bay, Jungkook cũng đã dự đoán trước được rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tới đây gõ cửa.
Chỉ là không ngờ anh ta lại chẳng nhịn được lâu như vậy, vừa đi công tác về, cùng ngày đã đến rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Jungkook lãnh đạm, cũng không mời anh ta vào: "Oh tổng tới nhà tôi có chuyện gì thế?"
Sehun cũng đi thẳng vào vấn đề: "Yêu cầu Lili gả cho anh, có phải là điều kiện để Jeon tổng mua lô thiết bị của tôi không?"
Sehun suy nghĩ rất lâu, cho dù Jungkook từng theo đuổi Lisa, thì cũng đã là chuyện cách đây rất lâu rồi, rõ ràng mấy năm nay, người trong lòng Lisa muốn gả cho là anh ta.
Trừ phi là vì nguyên nhân khác, Lisa mới có thể kết hôn với Jungkook.
Trước đây anh ta đã nhiều lần tìm Jungkook, bất kể giá nào anh ta đưa ra, anh cũng đều không muốn hợp tác với anh ta.
Sau này đột nhiên lại đồng ý hợp tác, ngay sau đó, Lisa liền nói cô đã kết hôn.
Sehun nhớ lại cuộc gọi cuối cùng giữa anh ta với Lisa trên điện thoại di động của dì Mạc hơn một tháng trước.
Lúc ấy cô nói, ân tình lúc trước anh ta nuôi nấng cô, cô sẽ báo đáp anh ta theo cách riêng của mình.
Do đó, Lisa gả cho Jungkook, là vì anh ta.
Ngạc nhiên vui mừng trước phát hiện này, Sehun liền tìm đến đây, anh ta muốn đối chất trực tiếp với Jungkook.
"Cuộc hôn nhân mà Jeon tổng dựa vào thủ đoạn mới có được, liệu có thể lâu dài không? Cô ấy căn bản không yêu anh."
Jungkook cười lạnh một tiếng: "Làm sao anh biết cô ấy yêu ai?"
Sehun nở nụ cười, vẻ mặt vân đạm phong khinh: "Nếu cô ấy yêu anh, còn cần anh phải dùng thủ đoạn mới có được sao?"
"Anh đã từng đuổi theo cô ấy, nhưng cũng chỉ là theo đuổi mà thôi, cô ấy chưa bao giờ đáp lại anh cả."
"Những người trong giới thượng lưu ở Lan Thành đều biết, người mà cô ấy muốn kết hôn cùng trong hai năm qua là tôi. Cô ấy nguyện ý lấy anh chỉ vì anh đã đưa ra điều kiện để có thể giúp tôi, cũng bởi vì tôi liên hôn với Baek gia, cô ấy mới cố ý chọc giận tôi."
"Hai người kết hôn, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng cô ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn."
"Trong lòng Jeon tổng cái gì cũng rõ, cần gì phải hoành đao đoạt ái, hao tổn tâm cơ để chia rẽ người khác chứ?"
Đường cong khuôn mặt Jungkook sắc bén, trong đôi mắt đen như mực hiện lên lệ khí mãnh liệt, lại chậm chạp không mở miệng.
Nắm tay đang buông thõng một bên đột nhiên bị nắm chặt.
Jungkook ghé mắt nhìn, Lisa không biết từ lúc nào đã đi tới, bình tĩnh nhìn Sehun: "Anh nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi giúp anh trong chuyện làm ăn, cũng là vì muốn báo đáp nốt ân tình của anh, từ đây tôi với anh phân rõ giới hạn, không còn liên quan gì tới nhau nữa."
"Còn chuyện sau khi kết hôn thế nào——" Cô tách năm ngón tay của Jungkook ra, đan vào tay anh, "Chúng tôi rất tốt, không phiền anh bận tâm."
Lời nói của Lisa đã chà đạp lên sự tự tin vừa rồi của Sehun.
Đáy mắt xẹt qua một vòng tổn thương, nhưng anh ta vẫn không tin.
Anh ta nhìn Lisa, cố gắng giải thích: "Lili, lúc ấy anh chỉ là nhất thời nghĩ không thông, nên mới đồng ý liên hôn với Baek gia, bây giờ anh đã từ chối cô ta rồi, sẽ không đính hôn với cô ta nữa."
Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, đưa cho cô xem: "Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị từ lâu, định một ngày nào đó sẽ cầu hôn em. Những năm này ngoài em ra, trong lòng anh không có ai khác."
Lisa nhìn chiếc nhẫn trên tay anh ta, nhớ lại mộng tưởng gần như hoang đường của mình lúc trước khi phát hiện ra chiếc nhẫn.
Cô nhất thời có chút buồn cười: "Chiếc nhẫn này anh đã vứt rồi, còn nhặt lại làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy, tôi có thể để mặc cho anh vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi sao?"
"Hôm nay anh tới đây, trong đầu tôi vẫn luôn có một câu muốn hỏi anh." Lisa nhìn Sehun, "Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, đám người bên cạnh anh đột nhiên lấy chuyện của tôi với anh ra để vui đùa, ám chỉ trên đời này tôi không người thân thích, không ai nương tựa, chỉ có anh đối tốt với tôi, khiến tôi nảy sinh ra ý nghĩ muốn gả cho anh. Những chuyện này là do anh xúi giục phải không?"
Ánh mắt Sehun lập tức tránh né, không nói gì.
Đáy lòng Lisa bật cười.
Quả nhiên là như vậy.
Cô học đại học ở An Cầm, thỉnh thoảng mới về Lan Thành một lần, khi đó cô còn chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào với Sehun.
Mọi chuyện bắt đầu đều là từ sau khi tốt nghiệp, đám người kia ồn ào hết lần này đến lần khác.
Anh ta hao tổn tâm cơ để khiến cô cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, cuối cùng tự mình quay đầu đính hôn với người khác.
"Nếu chuyện này ban đầu là do một tay anh thúc đẩy, thì anh nên biết, tôi chỉ là do bị những lời nói kia làm ảnh hưởng, nên mới lầm tưởng cảm động là thích."
Lisa ngước mắt lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi, "Bây giờ anh lấy tư cách gì mà chất vấn những lời vừa rồi của chồng tôi?"
"Tôi không yêu anh ấy, chẳng lẽ lại yêu anh sao?"
Yết hầu Sehun trượt xuống, muốn nói lại thôi, tất cả lời nói nghẹn lại trong cổ họng, trong mắt anh ta tràn đầy thất bại.
Lisa tiếp tục: "Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên giữ thể diện cho nhau một chút, đừng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Những chuyện trước đây đã qua, cũng đừng ai níu mãi không buông nữa, tự sống an ổn phần mình đi."
Cô liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, mở hẳn cửa ra, "Đã muộn rồi, tôi không giữ anh ở lại ăn cơm tối nữa."
Sehun trầm mặc một hồi, cuối cùng cô độc thu lại chiếc nhẫn, xoay người rời đi.
Lisa định đóng cửa lại, nhưng phát hiện Sun đã chạy ra sân trước từ lúc nào không hay.
Nó thường chạy tới chạy lui ở sân trước ra sân sau để vui đùa, khi Lisa đóng cửa sẽ cố tình để lại một khe hở để sau đó nó có thể tự chui vào nhà.
Lisa nhìn thấy cục sạc của anh trên bàn trà, cầm lấy đi sạc điện thoại rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Cô liếc nhìn Jungkook một cái: "Cái miệng của anh bình thường không phải rất lanh lẹ sao, vừa rồi anh ta nói anh cả nửa ngày, sao anh không phản bác lại một lời hả?"
Đôi mắt thâm thúy của Jungkook nhìn cô chăm chú: "Trước kia anh không theo đuổi được em là sự thật, trước đây em muốn gả cho anh ta cũng là sự thật, anh dựa vào thủ đoạn mới cưới được em cũng vẫn là sự thật. Em bảo anh phải phản bác cái gì đây?"
Khóe môi anh hiện lên một tia chua chát, "Làm sao anh biết được hiện giờ trong lòng em, rốt cuộc mình có bao nhiêu phân lượng?"
Không phải lúc nào anh cũng có thể rất tự tin.