Chương 48 đút cho em ăn

3 1 0
                                    


"Nhiệt Ba, lâu rồi chị không gặp em đấy. Đi nào, lên sân thượng ngồi với chị." Lý Khê Nhuế nháy mắt ra hiệu kéo Nhiệt Ba đi ra ngoài, vẻ mặt kia rõ ràng muốn 'bà tám' với cô.

Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khi bên cạnh có hai cô bạn xấu cực kỳ thích hóng chuyện thì thật là một chuyện khiến người ta đau đầu.

Nhưng mà, nên tới thì sẽ tới thôi, cho dù cô muốn trốn tránh cũng không trốn được.

Nghiêng đầu nhìn ông Địch Lê Đông đang cười vui vẻ nhìn mình, Nhiệt Ba nói, "Ông nội, đợi một lát con sẽ quay lại với ông."

"Được rồi, đi đi."

Sau khi được ông Địch Lê Đông đồng ý, Lý Khê Nhuế lập tức kéo Nhiệt Ba đi lên sân thượng.

"Nhiệt Ba, không ngờ tốc độ của hai người nhanh thật đấy, nói nghe xem nào, tính lúc nào thì sinh em bé để chị còn nhận làm con gái nuôi?"

Nhiệt Ba trợn mắt liếc nhìn Lý Khê Nhuế một cái, "Chị nói bậy không à." Thế nhưng trên mặt cô lại đỏ ửng.

Thấy Nhiệt Ba mắc cỡ thẹn thùng, môi Lý Khê Nhuế thoáng nở nụ cười bí hiểm, nhưng lại không truy đến cùng, so với Lý Thấm thì cô vẫn còn phúc hậu hơn nhiều.

Mặc dù ông Địch đã quen với cuộc sống trong quân doanh, nhưng về già lại thích chơi đùa hý hoáy với hoa cỏ. Trên sân thượng này có một bãi cỏ nhỏ trồng toàn là hoa hồng, đây chính là tác phẩm mà ông Địch hài lòng nhất.

Gió nhẹ xen lẫn với hương hoa hây hây thổi qua, Nhiệt Ba đi tới bên cạnh bàn tròn màu trắng, cầm bình trà Thiết Quan Âm lên tự rót cho mình một ly để ở chóp mũi ngửi ngửi rồi uống một ngụm nhỏ.

"Nhiệt Ba, chị thật sự rất hâm mộ em, có thể tìm được một ông chồng tốt như vậy ở bên cạnh." Lý Khê Nhuế nhìn một mảnh hoa hồng đỏ rực ở bên ngoài cười nói, nhưng Nhiệt Ba cảm nhận được rất rõ ràng trong nụ cười ấy lại mang theo sự bi thương khó diễn tả bằng lời.

Thở dài, nhìn cái gì cũng như không hề để ý đến, kì thực tâm tư con gái rất tỉ mỉ và nhạy cảm, Nhiệt Ba cảm thấy đau lòng thay cô.

Đã nhiều năm trôi qua, thế mà trong mắt Lý Khê Nhuế vẫn chỉ có một mình Địch Vân Long. Cô gái đã từng có nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời nay lại vì bận lòng về một người đàn ông mà trong nụ cười đó lúc nào cũng hiện lên nét cô đơn.

"Tội gì phải như vậy, Tiểu Khê, vứt bỏ một gốc cây cổ thụ đã bị oằn nghiêng, chị sẽ có được cả khu rừng." Nhiệt Ba nghiêm túc nói với Lý Khê Nhuế, nhưng Lý Khê Nhuế lại bật cười thành tiếng, "Nào có em gái nói anh mình như vậy?"

"Nhưng anh ấy vốn chính là một gốc cây cổ thụ bị nghiêng mà." Nhiệt Ba làu bàu nói, Địch Vân Long đối xử với cô rất tốt, nhưng ở phương diện tình cảm, lại chưa hề theo khuôn mẫu nào. Mặc dù không đùa bỡn tình cảm, nhưng chưa từng nhìn thấy anh ấy thực sự động lòng với bất kỳ cô gái nào. Những người phụ nữ khác không có quan hệ gì với cô, nhưng Lý Khê Nhuế là chị em tốt của cô, đương nhiên cô sẽ che chở cho chị ấy.

"Nhiệt Ba, có phải em cảm thấy chị rất ngốc hay không, biết rõ sẽ không có kết quả nhưng lại không buông tay ra được. Lúc nào cũng suy nghĩ cần phải làm gì mới có thể đến gần anh ấy hơn một chút, cần phải làm gì mới có thể để cho mình xuất hiện ở trong thế giới của anh ấy. Cho dù chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn anh ấy, như vậy đã tốt lắm rồi." Ánh mắt long lanh nhìn phong cảnh bên ngoài, gió nhẹ lướt thổi qua gương mặt cô, nhưng không xua tan nét vẻ cô đơn trên khuôn mặt ấy.

Edit Hưng Ba:Gặp Được Tình Yêu Đích ThựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ