Chương 26

37 2 1
                                    

Lúc đến nhà hàng mà Tống Tư đã hẹn.
Hai người ít nhiều đều cảm thấy mất tự nhiên.

Sau khi xuống xe, cả hai đều không nhìn đối phương.
Nhân viên lễ tân mỉm cười dịu dàng đưa bọn họ tới phòng riêng.
Bạch Lộc đi trước, Vương Hạc Đệ đi sau.
Chỉ cần nghĩ tới động tác thản nhiên như thể không có ai bên cạnh của Vương Hạc Đệ lúc ở tiệm bánh ngọt, Bạch Lộc lại thấy đỏ mặt,hơi ngượng ngùng, cảm xúc hỗn loạn tới mức bản thân cũng không hiểu rõ.
Khi tay của Vương Hạc Đệ chạm vào má cô.

Cô vẫn chưa kịp làm gì, chỉ ngây người nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu, cả một bầu trời sao trong đáy mắt.
Ngón tay của cậu lướt từ má của cô xuống tận cằm,sự đụng chạm mang theo hơi ấm ấy như một dòng điện rất nhỏ, chạy thẳng vào tim cô, cuối cùng ngón tay cậu còn vuốt vuốt.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian như ngừng trôi, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng Bạch Lộc xấu hổ, mặt nóng bừng như lửa đốt.

Cô gạt tay cậu, lúng túng nói: "Cậu làm gì vậy?"
Cậu khẽ ho một tiếng, khẽ nói: "Không kìm được."
Nếu đám Tống Tư ở đó, chắc chắn sẽ tròn mắt nhìn.

Bình thường Vương Hạc Đệ không hề trêu chọc con gái, thậm chí hiếm khi nói chuyện với các bạn nữ, chứ đừng nói đến những hành động đụng chạm rõ rệt như vậy.
Cậu cũng không biết tại sao.

Chỉ cần ở bên cạnh cô là lúc nào cậu cũng muốn trêu chọc cô, chạm vào cô, muốn cô vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, hay là đôi mắt ẩn chứa niềm vui của cô là cậu cảm thấy mãn nguyện, cảm giác ấy cứ tuôn trào trong lòng, khó lòng kìm nén được.
Cảm giác này, từ trước tới nay cậu chưa từng trải qua.
Giống như cơn khát trong lòng mãi không được thỏa mãn, muốn gần thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Vương Hạc Đệ chậm rãi bước đi, nhìn cô gái trước mặt,hình như cô thực sự rất xấu hổ.

Suốt đường đi đều mím môi, không nhìn cậu.

Bất kể cậu kể bao nhiêu chuyện cười, cô vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.

Không thèm để ý tới cậu.
Vương Hạc Đệ nhếch miệng, có vẻ rất vui.
Giận rồi sao.
Nhân viên lễ tân đưa họ tới một phòng riêng rồi dừng lại.
Chưa vào mà Bạch Lộc đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong, đặc biệt là giọng nói của Tống Tư, cậu ta nói rất to, liên tục không ngừng.
Cô khẽ đẩy cửa.

Trong phòng người qua người lại, có cả nam cả nữ,ngoài các bạn cùng lớp, còn vài người cô không quen.

Một vài bạn nam tay cầm thuốc lá, nheo mắt, nhả khói không ngừng.
Bạch Lộc hơi do dự, cô không quen với không khí này, bước chân khẽ lùi lại.
Người đứng sau khẽ bật cười, sát lại gần cô, tay khoác lên vai cô, đẩy cô đi lên phía trước, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Hơi nóng phả tới bên tai, cậu cúi người ghé sát vào tai Bạch Lộc, giọng nói trầm thấp vang lên: "Không sao đâu, đừng sợ."
Tống Tư là người đầu tiên phát hiện ra họ.

Cậu ta cười khì khì đi tới, nhận chiếc bánh gato trên tay Vương Hạc Đệ, khoác vai cậu, nháy mắt: "Hí hí, sao bây giờ mới đến thế, hai người lề mề thật đấy, bọn tôi đợi ông lâu lắm rồi."
Tống Tư tỏ vẻ không vui: "Hạc Đệ, ông đến muộn thì tự phạt một ly, thế nào?"

Những người khác thi nhau huýt sáo, quay sang góp vui.
Vương Hạc Đệ không bận tâm tới cậu ta, kéo Bạch Lộc vào bàn.
Tống Tư bất giác liếc nhìn Bạch Lộc, trong đầu nảy ra ý đồ xấu xa, cười khì khì nói: "Ông không uống thì em gái uống vậy, nhất định một trong hai người phải uống, thế nào?"

[Hạc Nghiên Duyệt Sắc] Em Là Tiểu Tiên Nữ Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ