Chương 27

37 2 1
                                    

Căn phòng yên tĩnh, Vương Hạc Đệ dứt lời, mọi người ngây ra một lúc.

Sau đó mấy cậu con trai xôn xao bàn tán, lải nhải nói:
"Như thế không tính, ai không thích tiên nữ cơ chứ, là người thì ai cũng thích tiên nữ."
"Hí hí hí tôi cũng thích."
"Gian quá Vương Hạc Đệ, không thành thật."
Hạ Tâm Vũ đứng trước mặt Vương Hạc Đệ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nắm chặt tay.

Vui là vì không phải nghe tên cô gái nào đó thốt ra từ miệng cậu.

Buồn là vì như thế nào mới được coi là tiên nữ đây? Bề ngoài sao, cô ta còn chưa đủ xinh đẹp ư?
Vương Hạc Đệ không hề lên tiếng trước những lời trêu chọc xung quanh, chỉ cụp mắt nghịch điện thoại, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Chỉ mình Bạch Lộc nghe câu trả lời xong mà như ngồi trên đống lửa, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tay nắm chặt ly nước ép hoa quả.
Giọng nói của Bạch Dao vang bên tai nhưng cô nghe không rõ.

Tim đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch.

Chỉ có một ý nghĩ, cậu ta có ý gì nhỉ.

Chắc là đang nói đùa.
Tin nhắn kia vẫn còn trong điện thoại, cô chưa xóa đi.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn cậu, càng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu thật sự...dám nói trước mặt mọi người.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc xung quanh dần dần bao trùm lấy cô.
Bạch Dao ghét lại phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: "Sao thế? Nóng lắm à, mặt em đỏ bừng kìa."
Bạch Lộc "á" một tiếng, bất giác đưa tay lên sờ mặt, "Đỏ lắm à?"
Bạch Dao gật đầu, đưa tay sờ trán cô: "Còn hơi nóng này."
Bạch Lộc thở dài một tiếng, quạt quạt tay, khẽ nói: "Chắc là ở đây nóng quá, em ra ngoài hóng gió."
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói với Bạch Dao:"Đúng rồi chị ơi, tiện em đi xem có gì mua làm quà cho Tống Tư."
Bạch Dao "ờ" một tiếng, "Có cần chị đi cùng em không?"
Bạch Lộc lắc đầu, cô đeo cặp, nói: "Em sẽ về nhanh thôi."
Bạch Dao gật đầu, nhường đường cho cô.
Khoảnh khắc Bạch Lộc đi ra khỏi phòng karaoke, Vương Hạc Đệ cũng để ý.

Cậu nhướng mày, cất điện thoại đi, đứng dậy nói với Lục Cách bên cạnh một tiếng.

Lục Cách hiểu ý, gật đầu.
Ra khỏi phòng karaoke, Bạch Lộc mới cảm thấy khá hơn một chút.

Gió đêm thổi khe khẽ, xua tan hơi nóng trên mặt cô.

Cô đưa tay lên quạt quạt, hít một hơi thật sâu,xua đi những ý nghĩ lộn xộn trong lòng.
Trên đường, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Các loại biển hiệu cửa hàng sáng rực muôn màu rực rỡ, lấp lánh, các sạp đồ ăn vặt, cửa hàng nhỏ tập trung trên một con đường.
Xung quanh người càng lúc càng đông, chen chúc nhau, các cặp tình nhân nắm tay nhau.
Cô nhìn quanh, chọn một hướng rồi đi về phía đó.

Trong lòng đang suy nghĩ không biết nên mua quà gì cho Tống Tư, cô không mang nhiều tiền nên không mua được thứ đắt tiền, hay là mua ít đồ dùng học tập vậy.
Cô nhíu mày, không có ai bên cạnh để bàn bạc, cảm thấy hơi đau đầu.
Lúc ấy, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn.

Cô lấy điện thoại ra xem.
"Đi đâu vậy?"
Là tin nhắn của Vương Hạc Đệ.

Cô mím mím môi, không biết trả lời ra sao.
Trong lòng đã rối sẵn, thấy phiền vì bị cậu đặt cái tên "sến sẩm" Tiểu Tiên Nữ, và còn phiền hơn vì cậu nói thích Tiểu Tiên Nữ trước mặt bao nhiêu người.
Lúc nào cũng đem cô ra đùa.

Cô không nhắn lại, cất điện thoại đi, đi tiếp.
Điện thoại có thêm tin nhắn.

Cô bực tức mở ra xem.
"Lại không để ý đến mình nữa rồi?"
Không phải không để ý đến cậu, chỉ là, chỉ là tạm thời không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

Cô do dự một lúc, khẽ ấn điện thoại, nhắn lại.
"Đâu có."
Tin nhắn vừa chuyển đi không lâu thì cậu đã nhắn lại ngay, tốc độ nhanh chóng mặt, cứ như thể chuyên tâm đứng chờ vậy.
"Cái gì mà đâu có? Mình nhìn thấy cậu bỏ qua tin nhắn của mình rồi."
Bạch Lộc dừng bước, lông mày nhíu lại, không phải chứ.

Cái người này.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Không có ai.

Cô lại quay người nhìn ra phía sau.

Mới liếc mắt đã sững người.
Vương Hạc Đệ đứng ngay phía sau, cách cô hai mét.

Cậu ta rất cao, thư thái đứng giữa đám đông, trông vô cùng nổi bật.

Một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, cậunghiêng đầu mỉm cười với cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Bạch Lộc sững người, nhìn chằm chằm vào cậu.
 Vương Hạc Đệ nhướng mày, cất điện thoại đi, chậm rãi đi về phía cô.

[Hạc Nghiên Duyệt Sắc] Em Là Tiểu Tiên Nữ Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ