4

25 5 0
                                    

Thùy Anh dọn dẹp xong phòng ốc, sắp xếp hết thảy bình siêu tốc với đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Lâm Anh đâu nên đành phải ra ngoài tìm.
"Chị ơi?"
Diệp Lâm Anh đang rửa tách với đĩa ở phòng ăn, nghe thấy có người gọi bèn đáp một tiếng, cẩn thận đặt đồ về lại chỗ cũ sau đó mới tiến về phía phòng ngủ của mình.
"Chị, sao mắt chị đỏ thế?" Thùy Anh quan sát Diệp Lâm Anh một lượt, quan tâm hỏi han.
Động tác đóng cửa của Diệp Lâm Anh không khỏi khựng lại, cô đi dạo một vòng quanh phòng, tỏ vẻ thản nhiên trả lời, "Chắc là do lông mi rụng rơi vào mắt đấy, chị bị ngứa nên mới dụi vài lần."

"Vâng." Thùy Anh cũng không suy nghĩ sâu xa.
Cô nàng bước vào nhà vệ sinh ngăn cách bằng cửa kính, dùng nước ấm cọ bồn rửa tay, chu đáo bảo, "Chị, dù sao lần này cũng sẽ phải nán lại đây lâu lâu nên em đổi hết chăn ga gối đệm trên giường rồi đấy ạ, nếu chị mệt thì nằm nghỉ ngơi đi, cứ an tâm."
Diệp Lâm Anh cởi áo khoác, ngồi lên giường rũ mi cười, "Cực cho em rồi."
Bôn ba vất vả xong lại phải gượng ép nở nụ cười quả thật rất mệt mỏi. Đáng tiếc, cô lại chỉ có thể trốn ở trong này hồi sức để sắp tới còn phải đeo mặt nạ lên đối nhân xử thế.
"Chị này, trước đây ấy... chị với chị Trang cũng như thế này ư?" Hiện không có người ngoài, Thùy Anh không nhịn được bèn hỏi ra thắc mắc từ nãy đến giờ giấu trong lòng.
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?" Diệp Lâm Anh nghiêng đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Thùy Anh lau xong bồn rửa tay thì chuyển sang cọ bồn cầu, nghiêm túc đáp, "Em cảm giác lời giải thích của trợ lý Thương hơi giả. Trong cả hai lần mở cửa, chị Trang đều mặc nguyên một bộ quần áo, không những vậy còn rất phẳng phiu chỉnh tề, trông không giống một người mới rời giường tẹo nào."
Cô nàng đã theo Diệp Lâm Anh hơn một năm, vô cùng rõ ràng rằng có rất nhiều người luôn tỏ ra ngạo mạn khinh thường Diệp Lâm Anh trước khi cô giành được thị hậu. Tình huống giống như ban nãy cũng không phải chưa từng có. Trang Pháp với Thanh Thương kẻ xướng người họa, xem chừng bên kia cố tình chèn ép ức hiếp người khác.
Thùy Anh luôn toàn tâm toàn ý hướng về Diệp Lâm Anh nên đương nhiên cảm thấy bất bình thay Diệp Lâm Anh , bèn nhắc nhở, "Chị, chị cân nhắc một chút về mối quan hệ giữa chị với chị Trang nhé."
Nụ cười nhạt của Diệp Lâm Anh cứ thế tiêu tan ở khóe môi. Mặc dù không muốn thừa nhận, cô vẫn chẳng thể trốn tránh được đi đâu, lời nói dối của cô đã bị đâm thủng.
Cô rũ mi trầm mặc một lát mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Thùy Anh, nghiêm túc nói, "Thùy Anh à, Trang Pháp không giống những người khác đâu."
"Em phải nhớ kỹ chuyện này, rằng nếu cô ấy có hành động gì thất lễ với chị thì nhất định là bởi chị của quá khứ, hoặc do hiện tại chị có những điểm chưa đủ tốt. Chị không hy vọng vì chị mà cô ấy bị điều tiếng xấu."
Thùy Anh cứng người, sửng sốt trước dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Diệp Lâm Anh . Cô nàng nâng khóe miệng, vừa tủi thân vừa có vẻ chán nản đáp, "Em biết rồi, chị Diệp, em sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu. Em chưa từng..."
Cô nàng còn chưa dứt lời đã bị động tác xoa đầu của Diệp Lâm Anh xen ngang.
"Đương nhiên chị biết Thùy Anh nhà ta giữ mồm giữ miệng nhất rồi, thế nên dù nói với em chuyện gì thì chị cũng rất yên tâm."
Diệp Lâm Anh ngồi xổm xuống bên cô bé, giành lấy chiếc khăn trong tay cô, phụ giúp việc lau khô bồn cầu, dịu dàng bảo, "Hơn nữa thật ra Thùy Trang là người trong nóng ngoài lạnh, em tiếp xúc lâu với cô ấy chắc chắn sẽ hiểu."
Như để tăng thêm sức thuyết phục, Diệp Lâm Anh bổ sung, "Em xem, nhất định em không biết đâu, ban nãy lúc em ở trong phòng, Thùy Trang còn chuẩn bị trà nóng cùng với bánh cho chị ăn cơ mà." Cô chắp tay trước ngực, nở một nụ cười xinh đẹp, áy náy nói, "Xin lỗi nhé Thùy Anh, chị lỡ ăn hết mất rồi."
Nhờ sự mềm mại của cô mà Thùy Anh xóa tan được hết ấm ức. Cô bé mím môi rồi bật cười, coi như nhường cho Diệp Lâm Anh cái thang leo xuống, "Bánh gì thế, có ngon không ạ?"
"Bánh chocolate đen, cũng... không quá ngon." Dư vị đắng ngoét lập tức trở về khiến hàng lông mày thanh tú của Diệp Lâm Anh không khỏi nhíu lại.
Thùy Anh 'xì' một cái mới thẳng thắn hỏi, "Chị Trang không rõ khẩu vị của chị à?"
Diệp Lâm Anh sững sờ, sau đó mới nổi lên nghi ngờ, cũng đúng, đến cả Thùy Anh còn nhớ, vậy có khi nào Trang Pháp cố tình không?
Nhưng cô chưa kịp suy ngẫm thêm thì điện thoại di động để trong túi xách đặt ở đầu giường reo vang.
Diệp Lâm Anh đứng dậy tiếp điện thoại ở bên ngoài, trao đổi vài câu liền đáp ứng xong mở tủ quần áo.
Thùy Anh thấy thế bèn hiểu ý giúp cô kéo rèm cửa, sau đó rời khỏi nhà tắm.
Cúp điện thoại, Diệp Lâm Anh lấy ra trang phục chuyên viên tạo mẫu đã chuẩn bị từ trước rồi bước vào nhà tắm. Cô vừa thay quần áo vừa thông báo với Thùy Anh, "Thùy Anh này, giờ chị xuống bàn tiếp chuyện ban nãy dở dang với mấy người bên Kim Phụng, buổi tối còn dùng bữa với phía bên đầu tư cùng đạo diện. Em mà xong hết việc rồi thì đi ăn cái gì ngon ngon đi nhé, rồi cứ việc ra ngoài dạo chơi, hiện tại chị cũng không cần gì cả."
Thùy Anh không an tâm bảo, "Không cần em đưa đón chị sao?" Cô bé nhớ lại hình ảnh Diệp Lâm Anh uống rượu tại một bữa tiệc trong quá khứ, thành thử trông như lâm đại dịch.
"Không cần đâu, có Kim Phụng nữa mà, em yên tâm." Diệp Lâm Anh đáp. Sau đó vẻ mặt cô như trở nên càng thêm nhu hòa, "Trang Pháp cũng ở đó."
Thùy Anh nghe vậy thì cũng không còn bất an, gật đầu coi như chấp nhận sắp xếp. Chờ Diệp Lâm Anh rời đi rồi cô mới nhớ ra quên chưa dặn chị Diệp đừng vội uống rượu trước khi chưa ăn ít đồ lót dạ.

My Timeless Bond [COVER]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ