90. KHOẢNG CÁCH

120 10 0
                                    


Charlotte ở bệnh viện trở về đã là buổi trưa, thần sắc không tươi tắn lắm, liền nói Engfa cho mình đến cửa hàng, vì ở đó còn nhiều việc.

Engfa nghe theo, thả nàng ở cửa hàng rồi nói :

- Chiều chị đến đón em.

Charlotte ừm nhẹ trong cuống họng một cái rồi nhanh chóng đi vào trong, đôi mắt mông lung hơn. Đi vào trong, gặp Tina đang đứng bên bàn trang điểm loay hoay dọn dẹp, nàng cười cười. - Sao rồi ? Bao giờ thì chính thức về làm dâu họ Amandajs ?

- Chắc tầm tháng nữa. Cậu không khỏe sao ? - Tina ngó tới ngó lui con bạn mình, sắc mặt vô cùng tệ nha.

- Ừ....không...không sao, mình vào trong nghỉ một chút. - Charlotte cười giả lã rồi nằm ở trong căn phòng nghỉ. Nước mắt rơi xuống hai hàng nóng hổi. Ông trời à, tại sao đã cho người ta hạnh phúc, mà không cho hạnh phúc trọn vẹn....?


.....


Buổi chiều trên bàn ăn, Charlotte lơ thơ ăn mấy muỗng cơm mà nuốt không muốn trôi, ánh mắt nhìn sang Min Min, tự dưng đôi mắt rướm lệ.

- Cô ba, có phải con sắp có em chơi chung không ?

- Ừ, đúng rồi, em bé nhỏ sẽ rất đáng yêu, con có thích không ? - Engfa ăn miếng cơm rồi hí hửng trả lời nó.

Con bé gật đầu vui vẻ, ăn một muỗng cơm rồi nhìn hai vợ chồng Engfa. - Con sẽ mua cho em bé nhỏ đồ chơi, mua kem nữa, mua bánh mua kẹo nữa....

Charlotte nghe xong, không nói câu nào, chỉ tập trung ăn cơm, ai nói gì mặc kệ, nàng không muốn nghe nữa.

- Ăn không nỗi thì lên phòng đi, một chút con Fa nấu miếng cháo cho vợ. - Bà Waraha thấy thái độ lơ thơ của Charlotte liền lên tiếng, bà cũng không phải hết ghét nàng, chỉ là dù sao đi chăng nữa, nàng cũng sắp sinh cháu cho bà, tốt nhất nên hòa hoãn thái độ một chút.

Charlotte nghe xong, đứng dậy, cúi đầu rồi nhanh chóng đi lên phòng.

Engfa ngạc nhiên nhìn theo, lùa nhanh chén cơm của mình rồi chạy theo vợ lên phòng. Đẩy cửa vào, cô thấy nàng nằm trên giường, đắp chăn kín mít đến nỗi không thấy một kẽ hở.


Cô bước đến có ý định tốc cái chăn ra thì nghe tiếng nàng ồm ồm trong đó. - Để cho em ngủ.

Engfa chắc mẫm nàng có chuyện gì rồi, liền dùng sức kéo cái chăn ra, quăng sang một bên giường. - Em ơi, em bệnh hả ? Hay em giận chị ?

Charlotte bị lấy mất cái chăn liền nhìn Engfa chằm chằm rồi to tiếng. - ĐÃ NÓI ĐỂ EM NGỦ.

Engfa " ò " một tiếng nặng nề rồi đưa lại cái chăn cho nàng, lũi thủi vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ ngủ. Chắc vợ khó chịu, chắc cả ngày vợ đi làm nên mệt mỏi, cáu gắt tí xíu ấy mà. Không sao, cô tự trấn an mình như vậy


Charlotte nằm ở ngoài này, nước mắt lưng tròng, cái chăn kéo ngang mặt kín mít, nhưng không khiến nàng khó thở bằng nơi lồng ngực đang đau nhức vô cùng.

CẢ MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ [ENGLOT] - ( Cover )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ