Chương 11 (Hoàn)

62 5 5
                                    

Tiểu phiên ngoại - Chương 11 (hoàn)

"Tới ngươi rồi, hồ ly thối." Con cẩu đại yêu đánh xong bài của hắn, liền thô lỗ thúc giục con hồ yêu kia.

Hồ yêu nhếch cái miệng nhọn của hắn, cười khà khà, đem quân mạt chược của hắn đẩy về phía trước: "Xem bài!"

"Ha ha, chiêu này tệ quá, lão gia, lần này ngươi thua chắc rồi" Miêu trưởng lão nhìn qua, vui vẻ phấn chấn reo lên.

Bốn con đại yêu đang đánh giết lẫn nhau ở trên bàn mạt chược, tạo thành một hồi gió nổi mây tụ, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

(*: raw là "风起云涌": một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa đen là "gió nổi mây tụ," dùng để miêu tả một tình huống hỗn loạn, biến động mạnh mẽ hoặc sự phát triển nhanh chóng của một sự việc. Trong ngữ cảnh của đoạn văn, thành ngữ này được dùng để miêu tả cảnh tượng trên bàn mạt chược đang rất gay cấn và quyết liệt.)

Mặc Nhiên đang muốn nói chuyện với Miêu trưởng lão thì bị Sở Vãn Ninh ngăn lại.

Mặc Nhiên: "Meo meo?"

Sao vậy Vãn Ninh?

Sở Vãn Ninh lắc đầu.

Bốn con đại yêu này rõ ràng đã nhìn thấy được bọn họ, nhưng lại làm vẻ thấy như không thấy, chứng tỏ giờ phút này người ta không muốn để ý tới bọn họ. Trước mắt, bọn họ đang đi cầu xin người khác, tốt nhất là không nên quá gấp gáp mới tốt.

Lập tức, y cùng Mặc Nhiên đứng ở bên cạnh chờ.

Tuy rằng Mặc Nhiên rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Sở Vãn Ninh, nhưng hắn dù sao cũng không dễ dàng bình tĩnh được như vậy, dần cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán, liền bắt đầu ngồi xem bốn con đại yêu chơi mạt chược.

Xem được một lúc, hắn gần như bật cười.

Bốn vị này căn bản là không biết đánh mà!

Tuy là kỹ thuật đánh bài của Mặc Nhiên không được tốt lắm, nhưng so với bốn vị này, những chiêu thức mà hắn học được từ cuốn <<Mọi người cùng nhau "ù">> quả thực có thể nói là tinh tế tuyệt vời. Trong bốn con đại yêu này, con đại hồ ly đánh khá hơn một chút, nếu đổi lại Mặc Nhiên lên sân thì đã sớm thắng rồi.

Hắn trợn tròn mắt từ đứng một bên quan sát, có vài lần lúc Miêu trưởng lão ra bài đều khiến hắn tức gần chết, nghĩ bụng xem có nên lên tiếng nhắc nhở Miêu trưởng lão đừng đánh như vậy không. Nhưng mà người xem cờ không lên tiếng mới là quân tử chân chính, chơi mạt chược tuy rằng không có nhã nhặn như chơi cờ, nhưng đạo lý vẫn giống nhau. Hơn nữa Sở Vãn Ninh còn đang đứng ở bên cạnh hắn, hắn đành phải ở một bên nhìn, nóng ruột, đuôi vẫy trái vẫy phải.

Lại qua nửa canh giờ tả, có lẽ là thấy một người một mèo vẫn luôn an tĩnh chờ ở bên cạnh, coi như họ thức thời, Miêu trưởng lão cuối cùng mở miệng.

Ánh mắt màu nâu vàng của lão vẫn nhìn chằm chằm mạt chược trước mắt, nhưng lại nói với Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh.

"Trúng độc của Thuấn Ảnh Miêu Nấm phải không?"

Tiểu Phiên Ngoại Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn - Ký Sự Hóa MèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ