___
Một buổi tối vắng lặng đến đáng sợ, không biết vì lý do gì mà đến cả những tiếng chim vang vọng trong đêm mỗi ngày, nay cũng chẳng có. Trăng sáng tỏ tường giữa trời khuya. Từng đợt gió lạnh thổi vào cửa làm con người trong nhà phải rùng mình, trong đầu thoáng lên suy nghĩ, chuyện hôm nay cứ để ngày mai lo vì trời sao mà âm u và lạnh lẽo thế. Như chung một ý nghĩ, bên ngoài ngôi làng, không có một bóng người.
Kaji thấy lòng mình nhộn nhạo, cảm giác có thứ gì nóng như lửa đang thôi thúc cơ thể anh. Đôi mắt mở ra, một khung cảnh vừa lạ vừa quen xuất hiện trong tầm mắt. Kaji xoa thái dương đang đau nhức như vừa bị vật nặng rớt trúng đầu, ngồi dậy khỏi cơn mê.
Tuy cảm giác đau đớn là thật nhưng Kaji nghĩ, đây là mơ. Vì cơ thể anh cứ di chuyển dẫu anh không có chút ý định nào muốn nhấc đôi chân của mình ra khỏi căn phòng ấm áp này, dù chỉ một chút.
Bên ngoài, gió đập vào cửa sổ làm Kaji đứng trong phòng cũng cảm nhận được cái lạnh lẽo. Căn phòng mà anh đang đứng đây, chính là phòng của cha vào hai năm trước. Cứ như có một phép thần kì nào đó mà Kaji được quay ngược lại thời gian. Giá như những khung cảnh anh nhìn thấy tươi sáng hơn đêm tối mờ mịt thì có lẽ, Kaji đã ước có thể ở lại trong giấc mơ này mãi.
Sự chú ý của Kaji đặt vào chiếc bàn làm việc của cha. Trên bàn để không ít giấy tờ, có những mảnh giấy bị vò nát đến đáng thương, có những mảnh lại tội nghiệp hơn, chúng dường như đã bị cha cắt thành những vụn nhỏ chẳng còn thấy được nội dung trên đó là gì. Nhưng Kaji nhận ra một thứ quen thuộc, cuốn sách anh kiếm được sau ngay cha mất cũng ở đây, nó đặt chính giữa cái bàn hỗn độn toàn giấy là giấy như một sản phẩm hoàn hảo, như một phát minh vĩ đại nhất, nó nổi bật lên giữa những đống giấy lộn.
Cảm giác nóng rát trong lòng vẫn chẳng nguôi đi, cơ thể anh từng bước tiến ra ngoài trong cái lạnh rét run cả người. Bước chân từ từ tiến ra cửa lớn. Chợt có bóng người lặng lẽ xuất hiện từ phía sau anh, nhẹ nhàng hỏi.
"Khuya rồi, giờ này còn đi đâu vậy?" - là tiếng của mẹ anh. Kaji còn nhớ như in cái giọng nói dịu dàng, trầm ấm đến từ mẹ, một người mà Kaji có mong nhưng chẳng bao giờ gặp lại được nữa.
Nghe được chất giọng quen thuộc, trái tim anh vỡ òa vì sung sướng, dẫu biết đây chỉ là khung cảnh giấc mơ, đúc kết được từ những kí ức xưa của anh nhưng Kaji vẫn thấy lần gặp này là vô giá.
Anh xoay người lại, thấy mẹ bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt với bộ đồ ngủ màu vàng óng. Kaji thật sự chỉ muốn nhéo vào má mình một cái thật đau nhưng cơ thể này dường như chẳng phải của anh, nó như bị bắt quả tang làm việc xấu, chẳng nói một câu nào mà bỏ chạy ra ngoài.
Tiếng chạy càng rõ ràng khi mọi thứ đều im lặng. Bên tai, anh vẫn nghe được giọng mẹ loáng thoáng gọi với lại nhưng cũng nhanh chóng biến mất vào không gian và bị tiếng bước chân gấp gáp át đi mất.
Người nọ không biết lạnh là gì, cứ cắm đầu cắm cổ chạy miết vào trong rừng, gió thổi ào vào người mà anh cũng không thấy lạnh.
![](https://img.wattpad.com/cover/373637845-288-k699390.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| KajiSaku | The Village And You
Fanfiction"Đứng giữa sự an toàn của người trong làng và em, anh chọn ai?" 𝐓𝐢𝐭𝐥𝐞 : The Village And You. 𝐏𝐚𝐢𝐫𝐢𝐧𝐠: Kaji Ren x Sakura Haruka 𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠 : OOC, BL ɴнâɴ vậт ĸнôɴɢ тнυộc về мìɴн ɴнưɴɢ тнυộc về 𝘕𝘪𝘪 𝘚𝘢𝘵𝘰𝘳𝘶 ѕeɴѕeι. ғιc ɴày тн...