Chương 11

6 1 0
                                    

Điền Chính Quốc rời khỏi địa điểm tổ chức tiệc. Trong đầu cậu vừa mờ mịt vừa trống rỗng, chân bước những bước không chắc chắn về phía trước. Đường rất rộng, đèn cũng rất sáng nhưng lại không một bóng người qua lại. Cũng phải thôi, đây là đường riêng để tới địa điểm tổ chức tiệc, và bây giờ bữa tiệc chắc cũng bắt đầu rồi.

Những cơn gió vội đến làm khẽ động mái tóc cậu, những sợi tóc bay lên như muốn hòa mình chơi đùa với gió. Quần áo cũng sớm được gió sấy khô nhưng vẫn lưu lại màu đỏ của rượu.

Trăng đêm nay sáng quá, trăng đã sáng đến vậy rồi mà vẫn không tỏ rõ lòng cậu sao? Điền Chính Quốc hết nhìn trăng lại nhìn xuống cái bóng đen của mình phản chiếu ở mặt đường, đó là hai thái cực quyền trái ngược, một bên sáng chói, một bên tối tăm. Trăng buộc phải gắn với người giống như người phải gắn với bóng vậy. Mỗi bước đi của Điền Chính Quốc đều có trăng, cũng có bóng đi theo, tính ra cũng chưa đến mức cô đơn lắm.

Đi hết con đường, Điền Chính Quốc cũng đã thoát ra khỏi thế giới không phải dành cho cậu. Đường chính hôm nay cũng vắng lạ, tuy thế cậu vẫn chậm rãi đưa mắt nhìn đèn giao thông, chờ khi chuyển đỏ rồi mới sang đường. Chỉ tiếc là người tính vốn không bằng trời tính, đường vắng càng tạo điều kiện thuận lợi cho một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ, và còn tông trực diện vào cậu. Tài xế biết gây ra việc lớn lần nữa lợi dụng đường vắng mà lùi xe bỏ chạy.

Kim Thái Hanh chạy tới vừa vặn chứng kiến một màn này, dưới ánh đèn đường công suất lớn Điền Chính Quốc nằm đó bất động với từng dòng máu tuôn ra không ngừng. Hắn bị dọa đến chấn kinh, trái tim không bị ai bóp cũng đau đớn, đường hô hấp bị gián đoạn, một loạt hình ảnh vừa lần tự sát bất thành lần trước của cậu cùng ùa về. Lần thứ hai hắn có cảm giác này, cảm giác sợ sệt khi nhìn người kia một chân bước vào Quỷ môn quan. Sự yêu thương đã kết tinh thành đá cứng, nếu không có lực lớn thì không thể phá hủy, còn nếu dùng lực lớn thì lại đau thấu tâm can.

Kim Thái Hanh ôm lấy Điền Chính Quốc, dùng tay cố sức bịt lại miệng vết thương chỉ tiếc là chẳng thể cầm được máu. Máu của Điền Chính Quốc hòa cùng màu rượu ban nãy, một màu đỏ đầy rẫy bi thương chất chồng. Không chỉ cậu mà cả người hắn cũng đã bị nhấm chìm trong sự tuyệt vọng ấy, loại màu đó đã nhuốm đỏ bàn tay Kim Thái Hanh, thẫm đẫm ruột gan hắn. Sự biến đổi của cảm xúc đau như muốn xé lòng, đau đớn gấp bội nỗi đau về thể xác. Ánh mắt hắn nhìn cậu rất hoảng loạn, lo sợ rằng người ở trước mặt nhưng chẳng thể nắm tay lần nữa. Kim Thái Hanh rất ít khóc, hắn rơi nước mắt nếu không phải vì vai diễn thì đều là vì Điền Chính Quốc.

Con người ai cũng sẽ có một người trong lòng, một người hết mực nâng niu, trân trọng. Hắn cũng mang một đoạn tình cảm mà hắn đã trân trọng đến mức tôn thờ.

Kim Thái Hanh đã giữ nguyên dáng vẻ này mà đến phòng cấp cứu cùng Điền Chính Quốc. Cánh cửa đã đóng hơn hai tiếng cũng chưa có dấu hiệu sẽ được mở. Hắn đang rất lo sợ, từ lúc ngồi trên xe cấp cứu hắn đã sợ khi bàn tay của cậu đang lạnh dần, hắn sợ sự bất lực của bác sĩ khi bước ra, hắn sợ mất cậu. Hắn chưa từng tin thần phật nhưng lần này lại cầu mong có phép màu, hắn có thể dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy sự bình yên phần đời còn lại của cậu. Điều hắn bận tâm duy nhất cũng chỉ là ba chữ Điền Chính Quốc. Hỏi hắn có đáng không? Đáng.

Taekook|Vkook/ Gã HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ