Chap 01

39 1 0
                                    

"Năm đầu tiên yêu nhau, anh nói anh vừa tốt nghiệp muốn tập trung vào sự nghiệp. Được. Em đợi anh.

3 năm sau,
Anh nói anh chưa có chỗ đứng vững chắc trong giới cần thêm thời gian để tạo dựng sự nghiệp. Em đợi anh.

4 năm sau đó,
Anh nói anh đã có chỗ đứng trong giới, vị thế đã cao, danh tiếng cũng dần ổn định, anh còn một bước nữa...

Anh biết không 7 năm là quãng thời gian anh lạnh nhạt với em. Tình yêu của anh đối với em liệu có phải chỉ là ước mơ không thành sự thật của em? Dù sao thì em cũng không còn muốn đợi anh nữa.

Em xin lỗi, sự kiên nhẫn của em chỉ có hạn, thanh xuân của em lãng phí như thế đã quá đủ rồi.

Tạm biệt, em hi vọng từ nay em sẽ không còn là gánh nặng của anh, em cũng hi vọng sẽ không gặp lại anh nữa."

...

Điền Chính Quốc gần đây bị mất ngủ, cậu vẫn luôn bóng ma quá khứ ám ảnh, khó khăn lắm mới có thể chợp mắt nhưng chưa được bao lâu đã bị sấm lớn giật dậy.

Ai cũng có nỗi sợ riêng.

Nỗi sợ của Điền Chính Quốc là sấm chớp, từng tia chớp nhấp nháy lien hồi xuyên qua tấm rèm mỏng mà chiếu lên người cậu. Mẹ cậu bỏ đi vào một ngày mưa to gió lớn, bỏ mặc một đứa trẻ mười tuổi chỉ biết đứng dưới mưa lớn kêu khóc. Cậu để lại cho hắn lá thư rồi rời đi cũng vào một ngày mây mù bao phủ, gió lớn cuộn những chiếc là khô thành vòng xoáy nhỏ, tia chớp làm thỉnh thoảng lại sáng lên, tiếng sầm ầm ĩ vang vọng, chỉ khác một điều là chưa mưa. Quá nhiều sự kiện không tốt đẹp nên mới làm cho Điền Chính Quốc sinh ra sợ thứ này.

Tiếng sấm rền vang như muốn xé tan bầu trời, mưa trút xuống cành lúc càng lớn, những hạt mưa bị gió tạt rơi xuống ban công kêu lên những tiếng lộp bộp rất lớn. Điền Chính Quốc rất hoảng loạn không biết bao giờ thì những thứ này sẽ kết thúc, trong thâm tâm truyền lên thứ sợ hãi khó gọi tên. Điền Chính Quốc thu người lại, dùng chăn bao trùm lấy mình, trong tiếng ù ù của sấm dường như lại len lỏi tiếng hắn gọi cậu, một sự dịu dàng hờ hững, dù thế cậu vẫn muốn dựa vào người hắn, muốn tìm chút hơi ấm, muốn nghe hắn an ủi bên tai. Cậu vốn nhạy cảm nên rất dễ bị ám ảnh cũng rất dễ để tâm, trong phút chốc Điền Chính Quốc dường như quên hắn là diễn viên, bằng một cách mà chính cậu cũng không rõ cậu vẫn lừa gạt bản thân đắm chìm vào thứ ngọt ngào giả tạo đó.

"Điền Chính Quốc" - một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, Nam Tuấn cũng bị tiếng sấm gọi dậy, trong lòng ngay lập tức thấp thỏm không yên liền chạy sang xem tình hình.

Điền Chính Quốc trong lòng bớt đi một chút lo sợ, mở hé chăn ra nhìn.

Nam Tuấn tiến đến gần cậu, vòng tay sang ôm lấy thân hình gầy rạc bị bọc bởi một lớp chăn kia, vừa thương cảm vừa chua xót cho con người này

"Đừng sợ, những thứ kia không thể làm hại đến em được" - Nam Tuấn an ủi, muốn phần nào xua đi sự sợ hãi trong lòng cậu - "có anh ở đây, không sao đâu" - Điền Chính Quốc đã không ít lần như vậy, trước đó đều dùng thuốc an thần để tự mình chìm vào giấc ngủ, ngủ thì không còn bị tiếng sấm dọa sợ, ngủ là cách tốt nhất để tạm dừng mọi chuyện, dẹp qua được phiền não. Uống để ổn định thì không sao, chỉ là Nam Tuấn thấy cậu càng ngày càng lạm dụng thứ thuốc này nên quyết định không cho cậu dùng nữa.

Taekook|Vkook/ Gã HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ