7. Đối xử tốt

30 7 1
                                    

Tối đến, Nghệ Trác được sắp xếp ngủ dưới bếp chung với dì năm. Hơi lạ chỗ nên cứ lăn tới lăn lui, nàng nhớ cha nhớ má, lại rấm rứt ôm mặt khóc.

Bà năm hiểu nên chỉ có thể vỗ vỗ lưng an ủi nàng.

Trong căn phòng rộng lớn, có một tiếng thở dài vang lên, Mẫn Đình quay sang chồng mình rồi hỏi:

-Sao thở dài ? Mình đi làm mệt lắm hả ? Em bóp vai cho mình.

Nói xong liền ngồi dậy, để Trí Mẫn ngồi phía trước, bàn tay mềm mại xoa bóp ở hai bả vai cho chị.

-Con bé, đòi xử con trai xã trưởng, tôi đang không biết làm sao ? – Trí Mẫn
Ôm đầu khổ sở.

Mẫn Đình suy nghĩ một chút, rồi thì thầm bên tai chị: - Mình nhớ thằng Minh không ?

-Thằng Minh con quan tri huyện ? – Trí Mẫn nghe vợ mình nói một câu chả liên quan về liền quay sang hỏi.

-Dạ, mình coi, thằng con xã trưởng nó làm cách gì bắt được Nghệ Trác thì mình làm lại y như vậy. – Mẫn Đình nhướn mắt, úp úp mở mở.

Trí Mẫn mất vài giây mới hiểu ra chị vỗ đùi cái đét rồi cười lớn: - Haha, thật giỏi, không hổ danh mợ hai nhà này, phải thưởng, phải thưởng....

Nói xong liền vồ lấy Mẫn Đình như thú hoang, tay nhanh chóng trút hết quần áo xuống nền lạnh lẽo.

-Aaa......ưm mình xấu xa quá đi....m..ưm, nhẹ thôi mình.....

-Nghệ Trác, tí đi ra ruộng với tôi. – Chi Lợi đang ăn sáng, nhớ rằng nay mình phải ra coi ruộng liền đưa mắt nhìn nàng nói một câu. Dù gì để nàng ở nhà cũng rất buồn chán, còn bị người ta sai vặt, thôi thì đem theo cho chắc.

-Con có cần đi không cô út ? – Thằng Tí đứng kế bên lên tiếng. Bình thường cô út hay sai tụi nó đi theo, sao nay rủ mình ên Nghệ Trác vậy ?

-Ai mượn ? – Cô hằn học, giơ nắm đấm. Thằng Tí rụt cổ.

Chi Lợi đi phía trước, ung dung tự tại, Nghệ Trác lẽo lẽo theo sau cầm cây dù rướn người che cho cô. Nghệ Trác lẩm bẩm, người gì mà mới có 14 lại cao quá trời không biết. Vài năm nữa chắc cao bằng cột nhà.

-Hôm qua ngủ có ngon không ? – Chi Lợi cất tiếng hỏi. Cô đối với nàng không rõ là loại tình cảm gì, chỉ là muốn đối xử tốt với nàng một chút. Từ sau sự việc đó, cái lần Chi Lợi thấy nàng cả người đều bê bết máu nhưng vẫn không khai cô ra, khoảnh khắc đó đã dấy lên trong lòng cô một ngọn lửa yêu thương bao trùm cô gái này. Tuy không thể hiện ra mặt nhưng vẫn âm thầm chiếu cố người ta.

Nghệ Trác gãi gãi đầu. – Dạ lạ chỗ nên....không ngon lắm. – Nàng cũng không có nói chuyện mình nhớ nhà cho cô nghe.

Nhưng Chi Lợi biết chứ, Nghệ Trác trước giờ chỉ quanh quẩn ở nhà, đâu có đi xa, tự nhiên lại bị đem tới Nhà Nội Vĩnh đương nhiên sẽ nhớ nhung cha mẹ.

-Cô út, đi từ từ, coi chừng nắng. – Nghệ Trác đuổi theo gọi i ới, tay cầm cây dù xiêu vẹo, xém chút là té.

Thấy Nghệ Trác nhỏ bé chạy phía sau, cô có chút buồn cười, đứng lại, đẩy cây dù cho nàng.- Tự che đi, không cần che cho tôi.

[Ver] Ningselle - Vợ là phải sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ