Chương 7

411 32 0
                                    

Đêm hôm ấy Ninh đã điên cuồng phát tiết hết những bực bội của mình lên người Dương, cho đến khi hắn bình tĩnh lại nhìn xuống người dưới thân, cậu đã bất động từ bao giờ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp đến sắc sảo ấy vẫn còn vương đầy nước mắt chưa kịp khô, hàng lông mi của cậu khẽ buông xuống, đến lúc này Ninh mới kịp nhận ra hơi thở của cậu đã yếu ớt biết nhường nào. Chiếc ga giường trắng toát giờ đây đã gần như bị nhuộm đỏ bởi máu trên tay của Dương.

Mục đích của Ninh chỉ là muốn hành hạ để Dương có thể cảm nhận được nỗi đau mà Thư đã phải chịu chứ hắn không hề muốn cậu chết đi. Không suy nghĩ lâu, hắn tức tốc mặc quần áo lại cho Dương rồi lái xe chở cậu đến bệnh viện.

Tình trạng của Dương thật sự không ổn một chút nào, bệnh dạ dày còn chưa khỏi lại bị sốt cao, cả một ngày vừa rồi không được ăn uống chăm sóc tử tế khiến sức khỏe cậu rơi vào trạng thái nguy kịch. Ninh thở dài một hơi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi,

Một tiếng, hai tiếng và rồi bốn tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc đèn màu đỏ trước cửa phòng phẫu thuật cũng tắt, Trang mệt mỏi bước ra khỏi cánh cửa phòng.

Cô ngàn vạn lần không ngờ chỉ vài ngày trước thôi chính cô là người xin nghỉ phép cho Dương nhưng đến ngày hôm nay lại chính tay cô ở trong phòng phẫu thuật cô gắng để cứu lấy mạng sống của cậu về. Trang nhớ lại tình trạng của Dương khi mới được đưa vào viện, trên cánh tay phải của cậu vẫn còn loang lổ vết máu, cả người khắp nơi toàn dấu vết bầm tím và đương nhiên ở vị trí nào kia cũng bị thương không hề nhẹ.

Bệnh dạ dày của Dương đã bắt đầu trở nặng, lần này cậu bị xuất huyết dạ dày. Đứng bên cạnh nhìn người đang nằm trên giường với hơi thở yếu ớt, Tran không khỏi thở dài một tiếng đầy đau lòng. Ấn tượng về Dương trong đầu cô luôn là một người ấm áp, tốt bụng và rất hay cười, cậu giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ luôn tỏa sáng vậy nhưng không biết bắt đầu từ khi nào bông hướng dương rực rỡ ấy đã dần tàn lụi đi và héo mòn như bây giờ rồi.

Thấy trước băng ghế của bệnh viện chỉ có mình Ninh ngồi, Trang bước đến nói vài câu với hắn, "Chào anh họ của Dương, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tình trạng của Dương thật sự không ổn, nhìn những gì đã xảy ra trên người cậu ấy tôi thật không hiểu nổi là tên cầm thú nào đã làm ra loại chuyện này chứ. Chẳng nhẽ không biết cậu ấy đang bệnh sao."

Trang tỏ thái độ căm hận với người đã hại Dương thành tình trạng bây giờ, rõ ràng cậu là một bác sĩ nhưng bây giờ lại nằm trên chiếc giường dành cho bệnh nhân.

Hắn đứng im nghe những lời trách cứ từ Trang mà không nói bất kì tiếng nào, có lẽ bây giờ trong thâm tâm hắn cũng đang có một chút hối lỗi rồi đi.

"Tình trạng của Dương hiện giờ rất nặng, cậu ấy có lẽ sẽ phải nằm viện thêm một tuần nữa mới có thể khỏe lại hoàn toàn, nếu người nhà anh thật sự không thể chăm sóc cho cậu ấy thì cứ để đấy, chúng tôi sẽ tận tâm chăm sóc Dương như người nhà của chúng tôi."

"Tôi biết rồi." Ninh khẽ trả lời.

Trang nói xong câu này liền cất bước rời đi để lại Ninh đứng đó một mình, hắn chậm rãi tiến vào căn phòng nơi Dương vừa được chuyển đến, thân thể nhỏ bé trên giường đang bị bao quanh bởi một đống dây rợ, hơi thở của cậu yếu ớt vô cùng.

Trả thùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ