Daeyoung bắt đầu mở tiệm mì vào khoảng 3 năm trước. Cậu chọn từ bỏ việc tiếp tục trở thành nghiên cứu sinh để lui về mở một tiệm mì nhỏ mà chẳng biết liệu sẽ duy trì được công việc làm ăn đến bao giờ. Thời điểm ấy mọi người xung quanh Daeyoung đều cho rằng cậu mất trí rồi mới lựa chọn từ bỏ tương lai sáng rực rỡ ở phía trước như vậy. Quả thực, thời gian đầu mới bắt đầu mở cửa tiệm, những khó khăn mà Daeyoung gặp phải đã khiến cậu tự nghi ngờ bản thân suốt một thời gian dài. Nhưng rồi những ngày sau đó công việc buôn bán bắt đầu ổn hơn, ít nhất Daeyoung không còn cảm thấy cuộc sống của mình vô định nữa. Tiệm mì của cậu bắt đầu đón thêm nhiều thực khách đến ăn hơn, một số còn trở thành khách hàng thân thiết của tiệm đến tận bây giờ. Cuối cùng, Daeyoung nhận ra khoảnh khắc cậu thấy bản thân không còn xuất chúng ở lĩnh vực mà bản thân đã từng nữa cũng là lúc để cậu tìm thấy được một tiềm năng khác bên trong con người của mình.
Mặc dù giờ giấc của Daeyoung cũng dần bị đảo lộn theo thời gian tiệm mì hoạt động thế nhưng việc mở cửa đều đặn hằng ngày vào một khung giờ lại đem đến cảm giác yên bình trong tâm trí cậu. Việc tiệm mì của cậu trở thành nơi các vị thực khách lui đến sau một ngày làm việc vất vả hay thậm chí trở thành nơi mà họ có thể nhẹ nhàng trút bỏ tâm sự của mình khiến cho Daeyoung cảm thấy cuộc sống của cậu bây giờ không còn vô nghĩa nữa. Thế rồi những ngày yên bình ấy cứ lặng lẽ trôi qua cho đến lúc Daeyoung bắt đầu cảm giác được cái gọi là khao khát được yêu từ từ trỗi dậy từ đáy lòng mình. Nói cách khác, Daeyoung bắt đầu trông chờ vào một dáng hình nào đó xuất hiện, đem lại luồng khí mới cho cuộc sống của cậu.
Thế rồi vào một hôm tưởng chừng như sẽ yên bình kết thúc như thường lệ, Riku đã bước vào tiệm mì qua cánh cửa gỗ như cách anh bước vào và khuấy đảo cuộc sống tĩnh lặng như mặt nước của cậu. Daeyoung thường không tin vào những chuyện như yêu từ cái nhìn đầu tiên cho đến khi nhìn thấy Riku khóc trong lúc thưởng thức bát Oden do chính tay cậu làm. Ở đâu đó trong trái tim của mình, Daeyoung đột nhiên khao khát được bầu bạn cùng người đàn ông trước mắt mình.
Những ngày sau đó, Daeyoung biết khoảng cách giữa cậu và anh được thu hẹp hơn khi Riku lần đầu trải lòng với cậu dẫu cho khi ấy anh đã say mèm sau khi uống chỉ một ly sake. Dù chỉ bấy nhiêu thôi nhưng với Daeyoung có lẽ cũng đã đủ rồi. Cậu chưa từng tưởng tượng ra được khung cảnh cùng anh về nhà sau khi đóng cửa tiệm, cùng rảo bước trên con đường chập choạng tối dưới ánh trăng cùng những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời huống hồ gì nghĩ đến cảnh tượng bản thân lấy hết dũng khí trong lòng để bày tỏ ý muốn được làm người đồng hành cùng anh trong những ngày tháng sau này. Cuối cùng, điều buồn cười nhất chính là những việc Daeyoung nghĩ bản thân không dám làm hóa ra đều hoàn thành cả rồi.
Những ngày sau đó, mỗi lần tan làm Riku đều đến tiệm mì tìm Daeyoung bầu bạn. Mỗi lần như thế, cậu đều chuẩn bị sẵn cho anh một phần Oden bất kể hôm ấy anh có yêu cầu món gì đi chăng nữa. "Đợi đến lúc đóng cửa tiệm anh sẽ đói mất", Daeyoung lần nào cũng trả lời như thế mỗi khi Riku hỏi đến lý do vì sao cậu luôn chuẩn bị sẵn phần oden ấy cho anh. Dù cho hôm ấy Riku gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn ở lại chờ đến khi khách khứa ra về hết, sau đó anh sẽ vừa cùng Daeyoung về nhà vừa vui vẻ trò chuyện cùng cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiệm mì lúc nửa đêm | JAERI
FanfictionMột chiếc fic được viết trong lúc khủng hoảng hiện sinh Chủ tiệm mì Daeyoung x Nhân viên văn phòng Riku note: Fic được lấy cảm hứng từ series Midnight Restaurant, My Liberation Notes, Summer Strike