[13]. thấm

423 58 0
                                    

@oner đã đăng tải một bài viết mới

@oner đã đăng tải một bài viết mới

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

——————————————————————————Mặc kệ bên ngoài đang đồn đoán về mối quan hệ của Moon Hyeonjoon và Choi Wooje

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.



——————————————————————————
Mặc kệ bên ngoài đang đồn đoán về mối quan hệ của Moon Hyeonjoon và Choi Wooje.
Ngay lúc này, trong chính căn phòng làm nhạc của hắn ta.
Moon Hyeonjoon ôm lấy eo Choi Wooje, để em ngồi trên đùi mình khoá môi.

Choi Wooje rên nhẹ một tiếng, đập vào vai Moon Hyeonjoon.
Sau khi dứt ra khỏi nụ hôn dài, cả hai thở dốc.
Choi Wooje vùi mặt vào vai Moon Hyeonjoon, hít một hơi thật sau.
Mùi hương trên người Moon Hyeonjoon là mùi tuyết tùng trộn lẫn một chút đắng nhẹ từ khói thuốc.
Như vị môi của hắn.

"Môi em Wooje ngọt thật đó"
Choi Wooje vùi mình vào người Moon Hyeonjoon, nỉ non bên tai hắn.
"Vậy Hyeonjoonie có thích không?"
"Anh thích những thứ ngọt ngào mà"
Hắn ta siết chặt lấy eo em nhỏ, hôn nhẹ lên cổ Choi
Wooje.

Bọn họ cứ im lặng ngồi như vậy một lúc, tới khi Choi Wooje ngáp nhẹ một cái.
"Hôm qua ngủ không ngon à?"
"Ừm, em thức đêm edit video"
Moon Hyeonjoon buông em ra, đặt Choi Wooje xuống ghế sofa.
"Vậy ngủ một chút, lát nữa đi ăn anh gọi em dậy"
Choi Wooje gật gật đầu, vừa nằm xuống đã nói.
"Cho mượn áo Hyeonjoonie đi"
Moon Hyeonjoon cười nhẹ, chống hai tay xuống bao lấy em nhỏ.
"Thích à?"
"Ừ, thích mùi Hyeonjoonie"
"..."

Moon Hyeonjoon xoa xoa đầu em, đứng lên lấy áo tới đắp cho Choi Wooje.
Sau khi thấy em nhắm mắt lại, hắn ta mới quay người trở lại bàn tiếp tục công việc.
Trầm ngâm nhìn vào tựa đề bài hát vừa phát hành.

——————————————————————————
@uesues đã đăng tải một bài viết mới

——————————————————————————Park Ruhan ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ tới số 12

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.





——————————————————————————
Park Ruhan ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ tới số 12.
Em im lặng, siết chặt lấy điện thoại trong tay.
Nhìn vào dòng tin nhắn tới từ Jeong Jihoon
Lần này mày làm tổn thương người ta rồi. Hiểu không?

Park Ruhan mím mím môi, vơ vội chiếc áo khoác, mở cửa chạy vào trong màn đêm.
Vừa xuống taxi, dừng chân tại một nơi quen thuộc.
Biển hiệu to lớn, sáng chói mù mắt, không gian thì ồn ào.
Park Ruhan không đi vào đó mà quẹo trái đi tới cửa hàng đã đóng từ lâu, ngay cạnh quán nhậu.
Ngồi trên bậc thềm là bóng dáng người thương, cúi đầu ngồi một cục ở đó.

Đôi giày dừng trước mặt Eom Seonghyeon, ánh sáng cũng bị che lại.
Hắn ta nheo mắt nhìn lên
"Là Ruhanie à"
"..."
Khuôn mặt Eom Seonghyeon có chút đỏ vì rượu, đang mỉm cười nhìn em.

Park Ruhan thở ra một hơi, ngồi xổm xuống ngang bằng với hắn.
"Sao anh lại ngồi ở đây?"
"..."
Eom Seonghyeon nghiêng nghiêng đầu, không trả lời.
"Anh nói em đợi anh mà"
"..."
"Tại sao lại không trở về?"
"Không phải đâu"
Eom Seonghyeon vẫn đang nở nụ cười dịu dàng.
"Chỉ là anh uống chút rượu, không muốn Ruhanie phải lo thôi"
"..."
"Anh đưa Ruhanie về nhà nhé?"
Nói xong liền đứng dậy, muốn đỡ lấy Park Ruhan

"Là cùng nhau"
Park Ruhan ngẩng đầu lên, ánh đèn đường soi rọi khuôn mặt em.
"Là cùng nhau trở về nhà"
Ánh mắt Park Ruhan nghiêm túc
Eom Seonghyeon ngẩn ngơ nhìn em một lúc, mới dơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng.
"Được, chúng ta cùng nhau trở về nhà"

Hai người ngồi trên taxi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Park Ruhan dựa vào một bên vai Eom Seonghyeon, hắn ta vuốt nhẹ đầu em.
"Mai Ruhanie muốn ăn gì?"
"Ăn đồ Tứ Xuyên đi, lâu anh chưa làm món đó"
"Được"
Eom Seonghyeon bật cười
"Vậy ngày kia thì sao?"
Park Ruhan suy nghĩ một lúc
"Hmm, ăn canh tương đậu nha?"
"Ừm, đều làm cho em ăn"

Park Ruhan ngẩng đầu lên, chỉ thấy viền cằm của hắn ta.
"Ngày nào cũng hỏi ăn gì, nhỡ tới lúc hết món để làm thì sao?"
"Không thể nào"
Eom Seonghyeon tựa đầu mình vào đầu em, ngón tay cũng siết chặt hơn.
"Trên thế giới này nhiều món ăn như vậy. Anh dùng cả đời khám phá ra món mới để nấu cho em ăn còn được"
"Có làm được không đó?"
"Hehe Ruhanie là chuột bạch thử mà"
"Hừ, may là có tui chịu ăn đồ anh nấu"
Eom Seonghyeon cười tươi, cọ cọ cằm lên đầu Park Ruhan.
"Ừm, may vì có Ruhanie"

Đúng vậy, dùng cả đời để chứng minh.

[LCK] người kể chuyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ