Chương 9

113 17 0
                                    

Ngày hôm sau vẫn là một ngày âm u, dự báo thời tiết nói có khả năng mưa đến 60%. Mây đen dày đặc nhưng không khiến người ta thấy nặng nề. Cơn gió mát thổi qua cửa sổ hé mở, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng theo đó mà nhẹ nhõm hơn.

Người trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ đã tỉnh dậy, vì còn buồn ngủ mà dựa vào đầu giường nhìn điện thoại, chuông báo thức vừa kêu, thời gian vẫn còn sớm, 6:02 sáng.

Văn Lạc dựa vào giường, trả lời lại mấy tin nhắn từ tối qua rồi đứng dậy, kéo tấm chăn mỏng, đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Hôm nay là thứ Sáu, ngày mà học sinh hào hứng nhất. Cả ngày tràn đầy hy vọng về kỳ nghỉ, tối có thể chơi muộn mà không phải lo nghĩ gì hay dậy sớm, cảm giác an toàn này thật khó diễn tả.

Chiều nay, Văn Lạc có hẹn đi chơi với người khác nên cô không định mặc đồng phục. Sau khi nhìn một vòng trong phòng thay đồ, cô chọn một chiếc áo sơ mi tím in họa tiết, kết hợp với một chiếc quần ống rộng, để tóc dài tự nhiên. Phong cách thoải mái và vừa vặn với thời tiết mát mẻ này. Nhìn vào gương ngắm mình một lúc, cô cảm thấy chưa đủ, bèn lấy thêm một đôi bông tai màu bạc đeo vào.

Là học sinh của trường Nam Hoài – một trong những trường hàng đầu của thành phố – đương nhiên không được phép ăn mặc lòe loẹt thế này, nhưng điều đó liên quan gì đến cô?

Nếu hội trưởng hội học sinh với quy củ nghiêm ngặt nhìn thấy bộ đồ của cô, sẽ làm gì? Nghiêm nghị yêu cầu cô thay đồ, ra lệnh cho cô viết kiểm điểm và nộp trong thời gian quy định ư? Chà, nghe có vẻ phiền phức thật.

Nghĩ đến khuôn mặt của hội trưởng, nghĩ đến cảnh trước khi mắng mỏ mình phải đưa bữa sáng đã mua sẵn cho mình, Văn Lạc lại thấy thú vị.

Lúc Văn Lạc xuống lầu, chỉ có dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, dì quay đầu lại, thấy tiểu thư của mình đang lười biếng vịn lan can xuống cầu thang, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường kiểu cổ, không khỏi ngạc nhiên: "Lạc Lạc, hôm nay cô dậy sớm thế, đêm qua không ngủ ngon à?"

Văn Lạc mỉm cười đáp lại: "Không phải không ngủ ngon, chỉ là muốn đến trường sớm thôi."

Dì giúp việc: "Ây da, sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi còn chưa làm xong bữa sáng, cô chờ một chút nhé."

Văn Lạc: "Dì Tần, dì đừng vội, dì chỉ cần làm phần cho mẹ tôi thôi, tôi không ăn ở nhà đâu."

Dì Tần nói: "Đồ ở trường sao ngon bằng đồ nhà được! Cô chờ một chút, sắp xong rồi."

Văn Lạc "Ôi" một tiếng, "Thật sự không ăn đâu, có người mang đến cho tôi rồi, không thể phụ lòng người ta được."

"Gì cơ, Lạc Lạc đang yêu à?" Một giọng nữ dịu dàng, đầy từng trải vang lên, một người phụ nữ dáng người mảnh mai, khoác chiếc áo len bước ra từ phòng. Khuôn mặt bà đượm vẻ mặn mà của thời gian, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ưu nhã. Thấy cách ăn mặc của Văn Lạc, bà khẽ nhíu mày, sao lại ăn mặc lòe loẹt thế này.

"Dạ?" Văn Lạc ngớ người một chút, sau đó cười nói: "Làm gì có."

Phương Lan nói: "Không có à?"

[BHTT - EDIT] Hãy Để Nàng Sa Ngã - Đồ NghêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ