[Nếu nói Kiều Sơn Ôn đang mắc kẹt trong đám cháy, thì Văn Lạc chính là lính cứu hỏa thành thạo, cầm bình cứu hỏa chạy đến, nhưng bản thân Văn Lạc cũng lại là một ngọn lửa khác.]
Kiều Sơn Ôn không nghĩ tới Văn Lạc lại xuất hiện, càng không ngờ Văn Lạc lại nhìn cô như thế này, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, trông vô cùng thân thiện.
Văn đại tiểu thư sẽ không có đề nào mà không giải được, Văn thị đứng sau lưng cô ấy đã là chân lý của rất nhiều sự tình.
Vì vậy, ý đồ của cô ấy rất rõ ràng.
Nụ cười thờ ơ như thế, lại có thể biến thành một cảm giác an toàn quen thuộc trong lòng Kiều Sơn Ôn, có lẽ là vì ấn tượng mà Văn Lạc để lại vào tối hôm đó quá sâu sắc, khiến cô thực sự có chút thả lỏng dây thần kinh căng thẳng vì "được cứu".
"Văn Lạc, cậu..." cậu từ khi nào đã bắt đầu học tập rồi? Đây là điều mà Kỳ Mạn muốn hỏi, nhưng cô biết mình nhất định sẽ bị Văn Lạc làm cho á khẩu lần nữa, không muốn chịu thiệt nên ngừng lại.
Những người hiểu sơ qua về Văn Lạc đều biết rằng không ai có thể quản được cô, Văn Lạc chán ghét cái gọi là những quy tắc "tốt và xấu" ràng buộc, thế giới của cô không có giới hạn, bất kể là bắt nạt tàn nhẫn hay học hành nghiêm túc, trong mắt cô đều chỉ là - chỉ cần cô muốn là được.
Kỳ Mạn tuy không cho phép ai kiêu ngạo hơn mình, nhưng lúc này lại phải thừa nhận rằng Văn Lạc là một ngoại lệ. Sự việc ba tháng trước khó khăn lắm mới được ba cô áp xuống, điều cô sợ nhất là nếu Văn Lạc không vui sẽ lại muốn điều tra sâu hơn.
Kỳ Mạn bực bội, nhưng lại không thể làm gì. Người không cam lòng hơn cả cô chính là La Nghĩa bên cạnh, cơn giận dữ và độc ác trong lòng đang sắp bộc phát nhưng lại bị kiềm chế khiến người ta phát điên.
Đứng đó ngơ ngác một lúc, không làm được gì khiến tình huống vô cùng ngượng ngùng, Kỳ Mạn đành dẫn đám đàn em của mình rời khỏi phòng đọc sách.
Đàn em hỏi: "Chị Mạn, chuyện này là sao vậy?"
"Sao tôi biết được!" Kỳ Mạn cáu kỉnh đáp.
"Cô ta với Văn Lạc, có lẽ nào sẽ trở thành bạn bè không?"
Sao lại trùng hợp mang chìa khóa đến? Sao lại có bài cần hỏi? Văn Lạc rõ ràng đang bảo vệ cô ta. Tại sao? Chẳng lẽ vì lần đó họ có chút giao thiệp nên trở thành bạn bè?
Văn Lạc làm sao có thể làm bạn với loại người đó chứ!
La Nghĩa hạ ánh mắt, nói với Kỳ Mạn: "Không sao đâu, chị Mạn, chúng ta còn nhiều cơ hội để xử nó."
***
Phòng đọc sách giờ chỉ còn lại Kiều Sơn Ôn và Văn Lạc.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau ngoài đêm nguy hiểm hôm đó, trong một môi trường an toàn và bình thường, Văn Lạc mỉm cười nhìn Kiều Sơn Ôn, ánh mắt lại đầy mục đích.
Hai người bọn họ vốn không hề có giao thoa, thậm chí có thể nói là hai con người ở hai thái cực hoàn toàn khác biệt, nhưng giờ lại không thể không giao lưu với nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT] Hãy Để Nàng Sa Ngã - Đồ Nghê
Ficción GeneralCông "Lăng nhăng thích chơi bời" vạn người mê x dụ thụ tâm cơ nội tâm phức tạp đen tối, kiểm soát cao độ. Khi bệnh kiều tâm cơ mưu mẹo thầm yêu kẻ vạn người mê.