- (14) - Giấc mộng mềm mại như lông thiên nga đen

2.9K 68 0
                                    

"Hai đứa làm đang gì vậy hả?" Mẹ cau mày, chúng tôi cũng giải thích không nổi cái loại tư thế này.

"Mẹ. Mẹ. Mẹ ." Tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất - tôi muốn di dân, sau đó cứ như vậy sống một mình, không! Trước tiên phẫu thuật thẩm mỹ đã, sau đó mới đi!

"Dì, thì ra là dì, haha..." Lý Hạo Nhiên cười cười, mặt từ đỏ chuyển thành trắng bệch.

Sau đó tôi không tự chủ được trở nên run rẩy, bởi vì anh ấy cũng đang phát run trên người tôi, bạn biết đấy, cảm giác này lại càng khó hiểu.

"Đứng lên, mau đứng lên, hai đứa đang làm cái gì vậy hả!" Mặt mẹ tái xanh, tiếp tục hỏi đến lần thứ ba "Hai đứa đang làm gì".

"Chỉ đang chơi đùa chút thôi, đâu có chuyện gì, còn nữa, mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ vào phòng cũng không gõ cửa, vậy là không đúng." Tôi cảm thấy có chút thẹn quá hóa giận.

"Đứng lên đi!" Tôi gõ trán Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên xấu hổ nhìn tôi, người vẫn run run, mặt từ trắng lại biến thành xanh.

"Đừng đứng lên, anh có chút..." Anh ấy ấp úng nói nhỏ với tôi.

"Không có gì!" Tôi đứng dậy, sau đó Lý Hạo Nhiên cũng đứng lên theo, mẹ cùng dì Lâm vẫn như cũ đứng nguyên ở cửa ra vào, không lùi không tiến.

Dì Lâm đang yên lặng, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị.

Là âm thanh thế này: "Ah! Ách ~ ! Ah ah !!"

Mẹ lại liếc mắt về phía dì Lâm, lần này dì Lâm đem đầu cúi xuống thật thấp, mặt đỏ bừng.

Tôi quay đầu lại, Lý Hạo Nhiên lúc này cả mặt cũng biến thành màu đen luôn rồi, cúi đầu, tay nắm chặt.

Nhưng sau đó sắc mặt mẹ lại trắng bệch ra, bà nhìn chằm chằm nơi tư mật của Lý hạo Nhiên, khóe miệng run run.

Đây là tiệm đèn neon à? Sao mặt ai cũng thay đổi màu sắc liên tục như đèn nhấp nháy vậy?

Tôi cúi đầu nhìn cái bộ vị "Oh! Yeah" kia của Lý Hạo Nhiên.

Anh! Sao lại lại thế này? Hello? Anh không thể cứ như vậy "chào cờ" được. Tôi thật muốn một quyền đập nát cái thứ kia đi. Nó rất lớn. Ok, là ưu thế của anh, nhưng không phải là ngay lúc này chứ!!! Hơn nữa, anh, sao còn có thể ướt nữa chứ.

Tôi quyết định không di dân nữa, bởi vì giờ phút này tôi muốn bay ra ngoài vũ trụ luôn rồi, à không, bay thẳng đến quần thể sao khác ngoài hệ Ngân hà luôn đi!

"Mau ra ngoài! Hai người nhìn cái gì vậy!" Lần này đến phiên tôi phát giận.

Tôi rống lên một tiếng, mẹ cùng dì Lâm đều sợ tới run lên, nhưng ngay sau đó mẹ mở trừng hai mắt, cắn cắn môi, nhanh chóng quay người bỏ đi.

"Ách, phòng cho khách chuẩn bị xong rồi. Lúc nào cũng có thể qua." Sau đó dì Lâm cũng rời đi, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh.

Tôi cùng Lý Hạo Nhiên vẫn như cũ đứng bất động.

"Em biết mà." Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng mở miệng.

"Em đương nhiên biết." Tôi sờ sờ mấy sợi tóc mái.

"Thỉnh thoảng thôi." Anh ấy vừa nói vừa gãi gãi cánh tay.

Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải NiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ