Bữa Sáng(15)

264 36 6
                                    


.ảnh quân ft elys_hayami .

_____________________________________

Buông lỏng cơ thể, em dần chìm lại vào giấc ngủ, nhưng vẫn không thể thôi nghĩ đến giấc mơ đấy. Nụ hôn ấy cảm giác thật quá mức rồi đấy..

Bình minh kéo đến, ánh dương rọi nhẹ vào căn phòng ngủ của em. Quang Anh khẽ mở mắt, lướt nhìn căn phòng quen thuộc của mình một vòng, rồi lại chợt nhận ra điều gì đó.

"Anh Dương đâu rồi nhỉ?"

Tối qua anh ấy ngủ với em, mà giờ thức dậy lại chẳng thấy đâu.. Chắc anh Dương không muốn đánh thức em nên đã đi về trước thôi, không có gì đâu.

Rảo bước xuống nhà bếp, định bụng là sẽ ăn qua loa bữa sáng thì hình ảnh người con trai cao ráo đang đứng đó đập thẳng vào mắt em. Cảm giác ngạc nhiên xen lẫn một chút ngượng ngùng chợt thoáng qua. Quang Anh muốn nói gì đó, nhưng hễ định mở lời là giấc mơ tối qua lại chạy ngang đầu em hệt như một thước phim chiếu lại, làm em ngại vô cùng, môi mấp máy vài chữ rồi lại im bặt.

Đăng Dương thấy dáng vẻ của Quang Anh, một chút mệt mỏi khi vừa tỉnh giấc, kèm theo sự ngại ngùng đến khó tả, cũng đại khái hiểu được rồi. Dương bất giác cười, nhớ đến sự việc tối qua mà anh không khỏi bồn chồn. Môi của Quang Anh mềm thật đấy.. Cứ muốn được ôm hôn em mãi thôi.

"... Anh chưa về ạ?"

Trong bầu không khí bao trùm bởi sự im lặng, Quang Anh lại là người lên tiếng trước.

"Em bảo nhớ anh mà, anh ở lại chơi thêm chốc nữa không được ư?"

Chữ "nhớ" bây giờ đối với Quang Anh nhạy cảm hết biết, cứ làm em liên tưởng đến giấc mơ tối qua thôi. Em không nói gì nữa, vội đi đến bên bàn ăn mà kéo ghế ngồi xuống, vành tai em sớm đã chuyển sang màu đỏ.

Thấy Quang Anh lúc này, Dương bất giác cười. Hai tay cầm hai dĩa bánh mì ốp la, anh đem lại bàn đặt nó xuống trước mặt em. Em ngước lên nhìn cùng cặp mắt ngơ ngác, mở miệng định hỏi thì anh đã đi trước một bước.

"Anh nấu bữa sáng cho em đó, ăn đi, có anh ở đây rồi em đừng hòng mà ăn qua loa!"

Giọng anh nghiêm túc, nhưng xen lẫn một chút dịu dàng, Quang Anh gật đầu, tay kéo chiếc dĩa lại gần phía mình. Dù sao thì em cũng đang khá đói, mà dù đang không đói đi chăng nữa, em biết anh Dương cũng không cho em cơ hội từ chối đâu.

Hai người chỉ chú tâm vào món ăn, chẳng ai nói gì. Sự ngột ngạt lại phủ kín nơi đây, có lẽ cả hai đều muốn nói, nhưng có gì đó cứ nghẹn lại ở cổ họng, không thể lên tiếng.

"Anh Dương."

Lần này vẫn là em lên tiếng trước, em gọi tên anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

...

"Hửm, sao thế em?"

Anh buông thìa khi nghe em gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn em. Cơ mà mãi vẫn không thấy em nói tiếp, anh có chút mất kiên nhẫn hỏi lại.

Quang Anh bỗng dưng đỏ mặt rồi quay đi chỗ khác, không phải vì ngại Trần Đăng Dương, mà vì em nhận ra em đã gọi tên anh sau đó lại chẳng nói thêm tiếng nào. Nhìn vẻ mặt anh lúc đó, bao nhiêu chữ nghĩa câu từ cũng theo gió mà bay đi hết luôn rồi.

DươngRhy || Hào Quang Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ