Phần 1

453 43 1
                                    

Montréal - Canada, thế kỉ 19...

Có một anh chàng sinh viên của Nhạc viện có ước mơ trở thành nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng. Để đạt được điều đó, cậu không ngần ngại chu du khắp thế giới, tìm kiếm những kinh nghiệm có ích cho sự nghiệp tương lai của mình.

Trong một buổi hoà nhạc, dù đã được nghe rất nhiều bài hát khác nhau, nhưng có một khúc nhạc ngay khi vang lên khiến một con người học nhạc lâu năm như cậu cũng phải xao động hồi lâu. Xung quanh, ai ai đều cũng không khỏi rơi nước mắt, dồn ánh mắt về phía nhân ảnh một cô gái trẻ tuổi ở trung tâm sân khấu, được vây quanh bởi một dàn hoà tấu string du dương sâu lắng. Sắc đẹp lộng lẫy có chút u sầu cùng bộ váy trắng muốt như thiên nga. Bàn tay kéo chậm chạp trên những dây đàn ngân lên những dòng cảm xúc như bị kìm nén bấy lâu... Phải nói, đây thật sự đúng là một người nghệ sĩ cậu đang cần học hỏi ! Cậu đã quyết định, sau buổi hoà nhạc sẽ đến gặp cô ấy.

Đêm hôm đó, buổi biểu diễn đã tàn, nhưng đợi mãi cậu vẫn chẳng thấy cô ấy ra ngoài. Cậu liều bước vào trong khu vực sau cánh gà, thì thấy cô đang ngồi một mình bên cửa sổ. Đôi mắt sáng long lanh nhờ ánh trăng hắt vào, đang nhìn về một phương vô định.

_ Xin... xin lỗi.

Theo phản xạ, cô gái ngẩn ngơ nhìn váo ánh mắt cậu khiến cậu lúng túng lên, chẳng biết mình nên mở màn cuộc nói chuyện sao cho phải. Thế nhưng, mọi lo lắng của cậu bị dập tắt hoàn toàn khi cô ấy ngồi nhích qua một bên băng ghế mà đáp lại.

_ Cứ tự nhiên. Hẳn chắc anh muốn phỏng vấn tôi ?

_ Không, tôi thật ra là fan hâm mộ của cô. - Anh sinh viên cố lấy bình tĩnh, trả lời dứt khoát - Tôi là sinh viên Nhạc viện nên cần cô chia sẻ kinh nghiệm.

Cô gái lại nhìn cậu, tỏ vẻ không hiểu. Vậy nên cậu quyết định, mình đành nói thẳng.

_ Tôi đã từng nghe rất nhiều nghệ sĩ chơi vĩ cầm nhưng chưa có một người nào khiến tôi phải xúc động như bài của cô ! Cô... thật sự là một nghệ sĩ rất có tài năng !! Tôi để ý thấy ánh mắt u buồn của cô, chắc hẳn bài hát đó mang một ý nghĩa gì đó với cô chăng...

Anh chàng nào đó bất ngờ bụm miệng lại, ngẫm nghĩ mình có hơi nói nhiều quá không. Ngược lại, cô gái nhìn khuôn mặt ngố của cậu ta mà cười khúc khích. Sau một hồi, cô ấy lại nhìn ra cửa sổ với đôi mắt long lanh như nước.

_ Anh đoán đúng đấy. Thật ra bài này do chính tôi sáng tác trong một lần nhớ lại kỷ niệm xưa...

1 năm trước...

Gia đình tôi sống ở ngoại ô nên bao bọc chung quanh là một khu rừng phong thật rộng lớn. Anh không thể biết được, cái màu đỏ của nó lúc nào cũng ngập tràn cả sân vườn lẫn trong phòng ngủ của tôi. Nó như sưởi ấm cho cả gia đình tôi trong những trận giá rét quanh năm nơi đây.

Thời gian này, do sức khỏe yếu, tôi bị mắc bệnh viêm phổi nên các bác sĩ khuyên rằng chỉ có thể đi loanh quanh trong nhà...

_ Vậy cuộc sống của cô chắc phải tù túng lắm phải không ? - Anh sinh viên hỏi.

_ Không hẳn đâu. - Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt như biết cười hiền - Cũng giống như anh, tôi đã tưởng đâu có thể quãng đời còn lại của mình chỉ biết nằm trong một xó như một con người hoàn toàn vô dụng. Nhưng có một vận may, một vị cứu tinh đã đến với tôi...

[Light Novel] The violinists (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ