Chap 15.2

254 12 2
                                    

Đứng ở ngoài cửa má Kim khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của cậu ở góc tường nếu không lấy dáng vẻ chạy loạn của anh không ngã mới là lạ. Đóng cửa lại, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.

Xem ra, cậu chủ đã thực sự tìm được một người thật tâm thích mình rồi.

"Hyungie, để em xuống đi." Vỗ vai anh ý bảo để mình xuống.

"Được rồi." Cuối cùng cũng đồng ý đặt cậu xuống, anh hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi cô đứng vững mới đứng thẳng dậy.

Tuy để cậu xuống nhưng vẫn liên tục lẩm bẩm: "Cũng không để người ta ôm thêm một chút...Ôm Seobie thật thoải mái...."

Không để ý đến anh nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

Thấy cậu đi lại xung quanh phòng anh liền giống như cái đuôi bám theo sau, cậu đi đâu anh theo đó.

Không tồi, gian phòng này rất đẹp cũng rất thoải mái. Ga trải giường màu tím đậm, gối lông vũ tím nhạt hơn rất nhiều so với màu ga trải giường, đặc biệt là ba tầng lụa tím hồng treo bốn góc giường đang khẽ lay động trông vô cùng lãng mạn. Phía trước ban công là cửa sổ sát đất, rèm lụa tím treo hai bên, trên mặt rèm còn dùng tơ vàng thêu vài đóa hoa nhỏ vừa ấm áp nhưng vẫn không mất đi phần thanh lịch. Phòng tắm còn tuyệt vời hơn, bồn tắm mát xa siêu lớn, ba bốn người ngồi cũng không cảm thấy chật chội. Đặc biệt trong phòng còn thiết kế một phòng thay đồ riêng, xung quanh đều là tủ quần áo hoàn toàn khiến cho người ta khó có thể tin được.

Mỉm cười thỏa mãn, cậu cực kỳ hài lòng với căn phòng này. Từ phòng thay đồ xoay người chuẩn bị đi ra liền đụng phải Junhyung đứng ngay đằng sau mình.

Che cái mũi đau buốt nước mắt đảo quanh hốc mắt, đau quá, suýt chút nữa thì khiến cậu rơi xuống giọt lệ trân quý.

"A?" Không ngờ cậu lại đột nhiên xoay người dọa anh nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy lệ nơi khóe mắt cậu anh liền sợ hãi, vội ôm cậu chạy ra ngoài.

"Rất đau à? Rất xin lỗi, anh đưa em đi gặp bác sĩ."

Vừa chạy vừa la to: "Má quản gia, má quản gia, không xong, không xong rồi..."

Bị hành động của anh hù dọa khiến cậu nhất thời không kịp phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng hét của anh cậu mới phục hồi tinh thần, nghĩ muốn ngăn cản thì không kịp nữa.

"Vũ Vũ, Vũ Vũ, em không sao..."

"Cậu chủ, làm sao vậy, làm sao vậy?"

"Cậu chủ, xảy ra chuyện gì thế?"

"Con trai, con sao vậy?"

"Em trai, em nói cái gì không xong vậy hả?"

......

Anh vừa kêu, thế giới liền rối loạn.

Không chỉ má Lỗ vội vàng chạy đến mà cả những người khác cũng bỏ lại hết công việc quan tâm chạy tới. Mà tệ nhất là ông Yong cùng bốn vị anh trai kia cũng từ ngoài chạy vào.

Trời ạ, lần này thật sự quá mất mặt rồi!

Yoseob vỗ trán rồi dứt khoát giấu mặt vào lòng anh định nhắm mắt làm ngơ

Junhyung không ngờ lại có nhiều người chạy đến như vậy bị bọn họ hỏi dồn dập khiến anh không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng ôm Yoseob đứng ngây giữa cầu thang.

"Con..."

"Em trai, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?" Nhìn Yoseob như đà điểu trốn ở trong lòng anh tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ cậu Yang bị bệnh sao?

"Cậu chủ?" Má Kim lo lắng gọi anh.

"Yoseob?" Phong Long Sinh liếc anh một cái rồi quyết định xuống tay với người có liên quan.

Yoseob muốn anh thả cậu xuống nhưng anh vẫn lắc đầu không đồng ý. Vừa rồi Seobie khóc, chắc chắn là rất rất đau nên mới khóc.

"Em không sao, ngoan, đặt em xuống." Anh lo lắng như thế cậu đương nhiên rất vui nhưng hiện tại trở nên như vậy cậu cũng biết xấu hổ chứ, lại còn phải giải thích với mọi người nữa, cậu thật sự muốn tìm một cái hang chui vào quá.

"Được rồi." Xác định cậu thật sự không sao trừ cái mũi hơi hồng lại không khóc nữa mới bằng lòng đặt cậu xuống.

Cậu kéo anh đến trước mặt ông Yong, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.

"Vừa rồi cháu vô ý đụng phải ngực anh ấy, mũi hơi đau mới rơi vài giọt nước mắt..." cậu thật sự không nói nổi nữa, quá mất mặt.

"Anh ấy tưởng...Cho nên..." Ấp úng một lúc lâu, ngoại trừ phần đầu nói rõ ràng còn phần sau chẳng ai hiểu cậu muốn nói gì. Song, nghe xong phần đầu thì bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được.

"Em trai, cậu thật lợi hại." Kikwang dùng tay ra hiệu với anh, xem ra không chỉ biến thành bị vợ quản nghiêm mà còn trở thành nô lệ của vợ nữa.

"Em thật rất lợi hại sao?" Hoàn toàn không biết anh đang chế giễu mình, ngược lại còn rất vui vẻ truy hỏi.

Bị anh truy hỏi, kikwang suýt chút nữa thì ngớ ngẩn nhưng rất nhanh liền mỉm cười còn không quên gật gật đầu: "Đúng, cậu rất lợi hại."

"Seobie, anh hai nói anh rất lợi hại đấy." Vui vẻ kéo Yoseob đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy đắc ý.

Sau khi trừng mắt Kikwang một cái mới quay đầu nhìn anh, có lẽ bị sự vui sướng của anh cuốn hút nên cũng mỉm cười vui vẻ: "Đúng, anh rất lợi hại."

"Anh biết mình rất lợi hại mà." Tay chống ngang hông, đắc ý nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của anh tất cả đều bật cười. Nơi nào có anh nơi đó chắc chắn có niềm vui.

End chap 15

{JunSeob} Chồng Ngốc À! Em Yêu Anh ♥Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ