Chap 8: Ai Cần Ai

2.7K 76 67
                                    

EunJung POV.............................

Đã một tuần nay Ji luôn ở bên tôi....Cậu ấy gần như chẳng dời đi đâu cả....Cứ tới tận đêm khuya mới trở về phòng ngủ..sáng sớm lại qua....

Ji nói với tôi rất nhiều chuyện..đó là những kỷ niệm của chúng tôi ...Có những chuyện tôi không tin được là Ji sẽ nhớ...Lòng tôi rối bời...Tôi dần nhận ra một cái gì đó khác lại từ trong những cử chỉ quan tâm của Ji đối với tôi..Nhưng là tôi không sao giải thích được rõ ràng...

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Ji vẫn thường hôn tạm biệt tôi..Vẫn là hôn môi như lần đầu..Tôi đã dần quen với chuyện đó..Không còn sốc hay nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác...Tôi đã có thể khẳng định rằng...Ji hôn tôi...những cái hôn ngày càng sâu và dịu dàng hơn....

Thời gian trôi đi thật nhanh...Càng ngày tôi càng sợ hãi....Tôi không thể tỉnh lại dù đã cố gắng hết sức..Dù Ji vẫn kiên trì bên tôi..truyền hơi ấm vào bàn tay tôi lạnh lẽo.....Có phải chăng tử thần đã thực sự yêu quí tôi rồi....

Và một chuyện khiến tôi băn khoăn.....Ji không đến trường nữa...Cậu ấy đã xin nghĩ một năm để chăm sóc tôi....Tôi nghe được mẹ và Ji nói về chuyện này vài ngày trước.....Ji hi sinh vì tôi như thế..Còn tôi chỉ biết bất lực nằm một chỗ để chờ chết ư.....Tôi thật sự không can tâm...

End EunJung POV......................................

Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo..Thêm nửa năm nữa đã trôi qua...Jung vẫn chưa tỉnh lại..Cậu ấy vẫn nằm đó..đôi mắt nhắm nghiền như một thiên sứ say ngủ....Bác sĩ nói Jung có thể duy trùy được sự sống như vậy đã là một kỳ tích rồi...Vậy nên tôi không dám mong gì hơn...Tôi sợ nếu mình tham lam mà mong ước thêm nữa thì lại sẽ mất đi tất cả...

Tôi bây giờ chỉ cần được ở bên Jung..được nhìn thấy cậu ấy..được ngày ngày nắm bày tay gầy gò của cậu ấy..được mỗi ngày kể cho cậu ấy nghe những câu chuyện vu vơ...Dù Jung không đáp lại nhưng tôi vẫn tin là cậu ấy nghe được...Hạnh phúc tôi chỉ cần giản đơn như thế thôi..........

Nhưng phía sau những bình yên đó tôi vẫn mang trong tim một nỗi lo sợ vô hình...Những giấc mơ tôi vẫn thường kêu khóc thảm thiết khi bắt gặp hình ảnh Jung bị bàn tay lạnh lẽo của thần chết kéo đi..Tôi cố níu Jung lại..Nhưng tôi so với vị thần lạnh lẽo u tối đó thật quá nhỏ bé và yếu ớt..chỉ có thể lặng nhìn Jung bị mang đi...Cảm giác như trái tim cũng theo Jung mà đi mất..Chỉ còn lại một cái xác không biết tồn tại để làm gì....

Chuông điện thoại vô tình reo khiến tôi giật mình...Lâu nay tôi vẫn thường tắt máy...mấy ngày nay mới mở lên vì mẹ tôi nói muốn gọi cho tôi khi rảnh...Thời gian trước mẹ hay ghé nhà Jung thăm tôi và cậu ấy..Nhưng gần đây công việc bận mẹ không ghé được nên chỉ gọi qua hỏi thăm....Nhưng lần này...Không ..phải....mẹ.....

Tôi im lặng nhìn số điện thoại quen thuộc đang hiện lên trên màn hình..Trước đây mỗi lần người này gọi tới tôi sẽ thấy rất vui sướng và hạnh phúc..nhưng giờ chỉ thấy phiền chán và nhạt nhẽo....

My Friend(JiJung / EunYeon Couple)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ