Chương 28: Lộc Tình

23 0 0
                                    

Tôi đã đến Hà Nội vào dịp cuối đông. Tôi muốn được thấy tận mắt những trái sấu, muốn được ngửi tận mũi hương hoa sữa. Nhưng rất tiếc vào mùa ấy những cây sấu, cây hoa sữa chỉ còn lá xanh rì. Viết về món ăn ngon ở Hà Nội đã có nhà văn Thạch Lam, Vũ Bằng với những trang viết tuyệt vời. Tôi đành chọn đối tượng khác - viết về người ăn.

Truyện này khi đăng trên báo Mực Tím đã được đổi tựa là "Người đốt cháy bông hồng". Tôi vốn không thích "đốt" bất cứ cái gì, ngay cả những lá thư tình cũ cân ký lô bán cũng có giá, nên tôi lấy lại tựa cũ: "Lộc Tình". Ai trong chúng ta mà không thích "Lộc"?

*

* *

Nhà Trung ở trong khu tập thể. Leo lên lầu ba, tôi gõ cửa phòng 306. Một cô bé tóc ngắn mặc áo len màu vàng chanh mở cửa. Khi tôi hỏi thăm Trung, em hỏi lại:

- Xin lỗi, ông ở Sài Gòn mới ra?

Tôi gật đầu. Cô bé mời tôi vào phòng rồi chạy đi lấy một lá thư để trên bàn giao cho tôi.

- Anh Trung gửi cho ông.

Tôi mở lá thư ra đọc:

"Biền thân.

Đã nhận được điện tín của cậu báo ngày ra Hà Nội để viết bài về Đại hội sinh viên. Nhưng vì phải đi công tác đột xuất viết phóng sự buôn hàng lậu ở cửa khẩu Móng Cái, nên mình rất tiếc đã không thể hướng dẫn cậu đi thăm Hà Nội. Mình đã nhờ nhỏ em Minh Thụy đang là học viên một lớp hướng dẫn du lịch sẽ "thực tập" hướng dẫn cậu. Hẹn gặp nhau vào tuần tới nếu cậu chưa vào lại Sài Gòn.

Minh Trung."

Đọc xong lá thư, tôi ngước nhìn người đưa thư hỏi:

- Xin lỗi em là Minh Thụy?

Cô bé gật đầu cười hỏi:

- Ông định kinh doanh ngành ăn uống?

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Vì anh Trung đã dặn em chỉ hướng dẫn ông đi "tham quan" những nơi có món ăn đặc biệt của Hà Nội.

Tôi bật cười giải thích:

- Khi ở Sài Gòn tôi rất thích cuốn "Thương nhớ mười hai" của nhà văn Vũ Bằng. Ông ấy đã thương nhớ người yêu ở Hà Nội qua mười hai món ăn đặc biệt của mười hai tháng. Tôi cũng sẽ thương nhớ Hà Nội qua một món ăn đặc biệt nào đó, nên đã viết thư nói ý định nhờ Trung hướng dẫn đi ăn.

- Nhưng Hà Nội cũng có nhiều thắng cảnh đáng nhớ lắm chứ.

- Thật đáng tiếc! Chúng lại không "ăn" được nên tôi khó mà nhớ lâu.

Cô bé chép miệng, thở dài:

- Thật đáng tiếc! Bao tử của ông lại nằm trong đầu của ông.

Con gái Hà Nội có khác. Ăn nói luôn hơn người. Tôi nghĩ cần phải thận trọng khi đối đáp với "cô Bắc kỳ nho nhỏ" này.

- Bây giờ em có thể hướng dẫn tôi đi ăn tối.

- Ông muốn đi ăn cơm "bụi"?

- Cơm bình dân ở đâu mà chẳng có. Tôi muốn ăn một món ăn ngon và lạ.

- Xin ông đợi em một chút.

Tuyển Tập Truyện Ngắn Đoàn Thạch BiềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ