Chương 48

101 1 0
                                    

Biện Bạch Hiền băng lại tay xong xuôi trở về, cảm giác được khí lạnh bao phủ cả cơ thể. Cậu đứng ở cửa phòng chờ rất lâu, cánh cửa mới mở ra, y tá kéo giường bệnh ra ngoài, Phác Xán Liệt vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt tái xanh, Bạch Hiền vội chạy theo chạm được đến tay của hắn liền sợ hãi rụt tay lại, giống như một tảng băng vậy, rất lạnh.

" Anh ấy không sao rồi phải không?"

Một vài bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, người đàn ông đi đầu tháo khẩu trang hỏi cậu.

" Cậu là người nhà bệnh nhân."

" Đúng, anh ấy không sao phải không?"

Biện bạch hiền lắp ba lắp bắp hỏi, vị bác sĩ đã lớn tuổi bình tĩnh trả lời.

" Tạm thời chúng tôi đã xử lý các vết rách ở đầu và tay của bệnh nhân, Chúng tôi kiểm tra nhận thấy gan của bệnh nhân bị viêm, rút ra kết luận cậu ta dùng quá nhiều rượu, việc này cộng với tai nạn rất có thể ảnh hưởng đến não. Chờ kết quả xét nghiệm chúng tôi mới có thể đưa ra kết luận."

Biện Bạch hiên nghe xong vẫn chưa hiểu rõ lắm, cậu hoang mang hỏi lại bác sĩ.

" chúng tôi dự đoán bệnh nhân chưa thể tỉnh lại trong nay mai được. Tác nhân của rượu làm ức chế não cùng với tai nạn giao thông khiến hệ thần kinh bị chấn động mạnh. Người nhà bệnh nhân chuẩn bị tinh thần, có thể cậu ta sẽ nằm bất động 1 tuần, một tháng, hoặc lâu nữa. May mắn là cậu ta chưa uống rượu quá lâu."

Vị bác sĩ kia nói xong thì nhanh chóng bỏ đi. Biện Bạch Hiền thực sự vẫn còn chưa hiểu được. vậy chính xác là bao giờ hắn tỉnh lại. uống rượu là do cậu, tai nạn xe cũng vì cậu mà che chắn.

Y tá sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thì rời khỏi phòng bệnh. Phác Xán liệt chỉ có cậu thôi, chỉ có cậu ở đây chăm sóc. Bao lâu nay hắn vẫn cô đơn như vậy. Biện Bạch Hiền thơ thẩn ngồi xuống đặt nhẹ ngón tay lên từng vết băng gạt trên cơ thể hắn. Vì mất máu mà cả người tái nhợt lạnh ngắt. Cậu vội đắp chăn thật cao lên người cho hắn.

Nhìn về phía cửa sổ phát hiện bên ngoài trời đã sáng từ lúc nào không hay, Bạch Hiền hoang mang nhìn sang người bất động bên cạnh. Tạm thời mỗi buổi sáng, Phác Xán Liệt không có tỉnh dậy sớm hơn cậu, hắn sẽ không đi làm đến tối mới về, sẽ không nhìn cậu, có lẽ là do hắn mệt, không còn hơi sức để làm theo những gì cậu muốn nữa.

Biện Bạch Hiền cười nhẹ đưa tay chạm nhẹ lên trán Phác Xán Liệt.

" Nghỉ ngơi đi. Em chờ anh."

Chỉ là người kia không nhìn thấy mình, không cử động, ngoài ra vẫn như vậy, hắn vẫn ở cạnh cậu.

" em xin lỗi."

Bản thân không tránh được đau lòng, mặc dù đã tìm đủ mọi cách để tự an ủi. Nhưng đột nhiên hai vai cứ thế run lên, khóe mắt ươn ướt.

" Phác Xán LIệt, em xin lỗi. Anh tỉnh lại đi."

Tự lừa dối bản thân nhưng cuối cùng vẫn không thể, cậu đau lòng, cậu không muốn như vậy. Hắn nằm ở đây, không chịu ôm cậu.

Nguyện tan biến (ChanBaek)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ