c40

1.5K 36 0
                                    

Chương 40 Lại thoát đi

Ở gian phòng phía tây, chưởng lực cuồn cuộn của Quân Lăng Thiên liên tục tập kích, qua mấy lượt liền ầm ầm sụp đổ.Trong một khắc gian nhà ngã xuống, một trận gió kỳ lạ thổi tới, ngay lập tức trước mắt dâng lên tầng tầng lớp lớp sương mù, cảnh sắc nhanh chóng trở nên hư ảo không chân thực.Quay đầu hướng đình viện nhìn lại, trước mặt là một mảnh sương mù mờ ảo, cái gì cũng không thấy, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Y Vân.Quân Lăng Thiên phát hiện chính mình đang đứng ở trong trận pháp hết sức nguy hiểm. Hiện tại mới biết bản thân đã bị lừa.Hắn vậy mà hai lần đều bại trong tay Tiểu ma nữ này.Lần trước, hắn vì ngỡ rằng nàng sẩy chân rơi xuống nước, nóng vội chạy tới cứu, ai ngờ lại bị nàng hạ độc Mê Tình hoa.Hắn lại vì nụ cười ngây thơ hồn nhiên, tin vào lời bịa đặt nực cười của nàng cái gì mà núi giả không đúng vị trí, tây sương phòng chướng mắt. Tự tay giúp nàng bày bố trận, mà trận này cũng là nàng cố ý dùng để đối phó với hắn, hắn cứ như vậy tự mình đưa mình vào trận.Thật là buồn cười.Quân Lăng Thiên tinh thông binh pháp, đối với kỳ môn độn pháp cũng hiểu một phần, nhưng cũng không quá chú trọng, hắn dựa thành ngũ hành bát quái, cẩn thận tìm kiếm đường thoát, nhưng như thế nào cũng không tìm thấy, đi tới đi lui, vẫn quay lại chỗ ban đầu. Hơn nữa mọi vật ở đây đều là hư hư thực thực, nhìn thấy núi giả, hắn dùng sức đánh tới nhưng chỉ là khoảng không vô định. Rõ ràng là mặt đất bằng phẳng, một bước đi tới, liền biến thành ao. Cũng may là khinh công của hắn rất tốt, mới không có ngã vào hồ nước."Nhan Y Vân, ngươi là Tiểu ma nữ, mau ra đây." Quân Lăng Thiên mang một gương mặt hàn băng, đôi mắt tàn khốc."Quân Lăng Thiên, tên ác ma ngươi, bổn cô nương đi rồi, không chơi cùng ngươi nữa." Tiếng nói Y Vân đắc ý mà nhẹ nhàng truyền đến.Thanh âm của nàng nghe ra thực vui mừng, trong lòng nhất định là vô vàn vui sướng.Đôi con ngươi Quân Lăng Thiên tối sầm lại, việc nàng rời khỏi hắn lại khiến nàng vui mừng đến như vậy."Nhan Y Vân, cho dù có làm nghiêng trời lệch đất, ta cũng sẽ nhất định đem người bắt về." Quân Lăng Thiên cuồng ngạo nói.Nhưng mà, không còn một tiếng động, có lẽ nàng đã nhanh chóng chạy trốn. Ngược lại là thanh âm thuộc hạ của hắn lũ lượt truyền đến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng bọn chúng.Sau một lúc lâu, tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên bỏ đi biểu tình phẫn nộ, tà ác, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.Nàng như vậy càng khiến cho hắn thêm hứng thú, nàng lại có thể bài trận, nàng còn có bao nhiêu bản lĩnh mà hắn chưa phát hiện?Nhan Y Vân, cho dù là đem cả thiên hạ này lật ngược hướng lên trời, Quân Lăng Thiên ta cũng phải tìm ra ngươi. Hắn ở trong lòng âm thầm thề.Y Vân nghe được tiếng hô của Quân Lăng Thiên, nhưng nàng làm sao còn dám lưu lại, sớm nhanh chóng từ đại môn chạy trốn.Ngoài cửa chính, là một con ngỏ nhỏ chật hẹp, kéo dài như không có điểm dừng.Y Vân khi ở Nguyệt phủ rất ít khi ra ngoài, đối với đường qua lối lại ở kinh thành cũng không quá quen thuộc, không biết chính mình giờ phút này đang ở chỗ nào.Đêm bị Quân Lăng Thiên mang tới đây, trời tối đen như mực, căn bản là không nhìn thấy đường.Màn đêm đã muốn vô thanh vô tức buông xuống, đôi mắt Y Vân giống như bị một tấm lụa đen bịt kín.Con ngõ nhỏ kéo dài vô tận, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới, Y Vân ở trong con hẻm rẽ trái rẽ phải, nàng thấy bản thân đã muốn lạc đường.Đem Quân Lăng Thiên cùng thuộc hạ của hắn vây trong Cửu Chuyển Lưu Tinh trận, lại không nghĩ rằng mình cũng bị vây trong con hẻm lối đi ngang dọc này.Y Vân thật không biết phải chạy đi đâu?Đúng nha, nàng phải đi đâu đây? Nguyệt phủ? Không thể! Mạc vương phủ? Càng không thể, mặc dù dưỡng nương của nàng đang ở nơi đó.Y Vân như một con chim nhỏ lạc đường, tìm không thấy phương hướng phía trước, nàng sợ hãi vô cùng. Nàng biết lúc này đây nàng đã đắc tội với Quân Lăng Thiên không nhẹ, từ tiếng hô vừa rồi của hắn có thể nghe ra bao nhiêu là tức giận, lần này trăm ngàn lần không thể tiếp tục rơi vào tay hắn, Y Vân rất nhanh chạy trốn, nàng nghĩ chỉ cần thoát đi, thoát đi càng xa càng tốt.Trong hẻm thỉnh thoảng có người đi qua, Y Vân đều sợ tới mức ngồi xổm xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.Nàng sợ tên ác ma kia đuổi theo, nàng không biết trận kia sẽ có thể cầm chân Quân Lăng Thiên được bao lâu, một khi hắn thoát ra, rất nhanh liền có thể đuổi kịp.Bỗng nhiên, đối diện có mấy bóng đen nhảy tới. Y Vân cuống quít trốn trong cửa của một căn nhà, chỉ thấy thân ảnh sáu người phi nhanh qua trước mắt.Không cần đoán, cũng biết sáu người đó là sáu thuộc hạ của Quân Lăng Thiên. Đúng lúc sáu người này xuất hiện ở khu vực lân cận này.Thân ảnh sáu người như quỷ mị nhanh chóng biến mất, tâm Y Vân hoảng loạn tới cực điểm.Sáu người này hiển nhiên là biết Quân Lăng Thiên đã gặp nạn, liền tới trợ giúp. Không biết bọn họ làm sao nhận được tin tức, nhưng chỉ cần bọn chúng cùng Quân Lăng Thiên gặp mặt, cho dù cứu không ra Quân Lăng Thiên, sáu người bọn hắn một khi đã biết việc này, không đến bắt nàng mới lạ.Nàng trước tiên cần tìm một chỗ trốn, nếu vẫn trong con hẻm này mà chạy loạn, đi loanh quanh trên đường, chắc chắn là sẽ bị Quân Lăng Thiên bắt lại.Cuối con đường, hình như có ánh đèn loé ra, Y Vân rất nhanh chạy đến.Bỗng nhiên trước mắt ánh sáng rộng mở, hoá ra nàng đã đi đến đường cái, trên đường một toà lầu các ba tầng hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng, cây cột trước cửa buộc rất nhiều tuấn mã, kế bên từng chiếc xe ngựa.Phút chốt, Y Vân có chút phản ứng không kịp, nhưng mà nơi đây sao lại quen thuộc như thế, giống như đã từng tới, đến lúc nàng thấy rõ văn tự trên đại môn, Y Vân mới phát hiện, nơi này đúng là nơi nàng đã từng đến Phồn Hoa Viên.Phồn Hoa Viên! Thanh lâu nổi danh nhất kinh thành!Đây là nơi mà các vị thiên kim tiểu thư khuê các chỉ cần nghe qua là đã chán ghét, tối nay, vậy mà lại trở thành cảng tránh gió của nàng. *cảng để tàu thuyền tránh gió mạnh, ý nói nơi có thể tạm lánh*Y Vân nghĩ không ra nàng còn có thể đi nơi nào?Thân không có năng lực gì, trừ việc làm nha hoàn hầu hạ người, chỉ có cầm kỳ thi hoạ, thổi sáo đánh đàn. Mà những tài nghệ thanh cao đó, thì không cách nào đổi cơm ăn được, trừ khi ở thanh lâu.Nhưng Y Vân cũng hiểu được dung mạo nàng xuất chúng, từ túi áo bên người, nàng lấy ra một chiếc bình sứ tinh xảo, nghiêng đổ ra một ít nước màu vàng, bôi lên trên mặt. Đây là lúc ở trong Tả Tuyết Viện của mẫu thân, Y Vân theo sách người ghi lại, luyện ra nước hoa. *cái nì chắc là nước tinh chế từ hoa, chứ hem fai nước hoa bình thường.*Từ trên sách của mẫu thân có ghi lại loại nước hoa này, có thể khiến da mặt có màu vàng, giống như thần sắc người có bệnh, vả lại trong vòng nữa tháng cũng không biến sắc, cho dù có rữa nước cũng không có vấn đề gì. Thế này là được rồi, ai lại tới thanh lâu để tìm một bệnh nhân đây.Y Vân lúc này rất muốn có một loại thuốc, có thể triệt để thay đổi dung nhan, khi đó nàng có thể vĩnh viễn thoát khỏi tên ác ma kia, nhưng mà đáng tiếc là không có!Tại....bóng đêm cô độc tĩnh mịch này, Y Vân càng tưởng niệm mẫu thân mà nàng chưa từng gặp mặt.Mẫu thân, nàng là một tuyệt đại mỹ nhân, lại là một nữ tử tài hoa hơn người nha.Trận pháp của người, làm cho nàng từ trong tay địch nhân đào thoát, nước hoa của người, làm cho nàng thay đổi màu da.Mẫu thân, nàng còn là nữ tử trọng tình trọng nghĩa nhất.Nàng có thể vì yêu mà dứt khoát bỏ trốn, việc đó phải cần đến bao nhiêu là dũng khí. Mà nàng lại có thể vì bảo toàn tính mạng cho người yêu mà cam nguyện vào cung, một quyết định kia đã khiến nàng đau khổ như thế nào.Nhớ tới mẫu thân, giống như có một dòng dũng khí vô hạn rót vào trong lòng Y Vân, nàng sửa sang lại dung mạo vào tâm tình của mình, chậm rãi hướng địa phương đèn đuốc sáng trưng đó mà đi đến.


Vân thường tiểu nha hoàn - NGUYỆT XUẤT VÂN - [Edit] - FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ