1.5
"Cô
không nên ở đây, cô Lucy" – bà Brodie thở hổn hển và kéo cái khăn lên
ngực người đàn ông – "Không phải khi anh ta như thế này"."Cháu đã thấy anh ta chỉ chưa đầy một
giờ đồng hồ trước, bà Brodie, cháu đảm bảo với bà đấy. Ít ra bây giờ anh
ta còn đã được băng bó rồi nữa."Bà Brodie khịt mũi "Đó không phải là điều quan trọng"
"Vâng, có lẽ là không" – Lucy thừa nhận –
" Nhưng cháu khó có thể nghĩ anh ta có thể tạo ra điều rủi ro gì với
điều kiện của anh ta hiện giờ""Ai da, thật là một người đàn ông tội
nghiệp" – bà Brodie vỗ vào tấm khăn che ngực của người đàn ông – " Anh
ta thật may mắn vì đã được cô tìm thấy lúc đó. Anh ta chắc chắn đã bị
đông cứng lại cả buổi sáng, bị vứt trên đường. Ai có thể làm những
chuyện xấu xa như vậy?""Cháu không biết"
"Tôi nghĩ chắc không phải là người ở Maiden Hill" – bà quản gia lắc đầu – "Chắc hẳn phải là bọn côn đồ ở London."
Lucy đã không chỉ ra rằng bọn côn đồ
thậm chí cũng có thể được tìm thấy ở Maiden Hill. "Bác sĩ Fremont nói
ông ấy sẽ quay lại vào sáng mai để kiểm tra các vết băng bó""Ai da" – bà Brodie nhìn nghi ngại vào người bệnh, như đánh giá tỷ lệ sống của anh ta tới ngày hôm sau.
Lucy thở dài – "Cho tới lúc đó, cháu
nghĩ chúng ta chỉ có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái. Chúng ta sẽ
để cánh cửa khép hờ, phòng trường hợp anh ta tỉnh lại.""Tôi nghĩ tốt nhất là nên đi xem bữa tối
cho ngài Thuyền trưởng. Cô biết là ông ấy sẽ trở nên như thế nào nếu
bữa tối bị muộn đấy. Khi nào bữa tối đã ở trên bàn, tôi sẽ gửi Besty lên
trông nom anh ta"Lucy gật đầu. Họ chỉ có một người hầu là
Besty, nhưng giữa ba người phụ nữ, họ nên chăm sóc anh ta. "Bà đi đi.
Cháu sẽ xuống sau ít phút nữa.""Được rồi, thưa cô" - Bà Brodie trao
cho nàng một cái nhìn lạc hậu – "Nhưng đừng quá lâu. Cha cô sẽ muốn nói
chuyện với cô đấy."Lucy nhăn mũi và gật đầu. Bà Brodie mỉm cười cảm thông rồi rời đi.
Lucy nhìn xuống người lạ mặt đang nằm
trên giường của anh trai David của nàng, và lại tự hỏi anh ta là ai. Anh
ta nằm bất động tới nỗi nàng phải tập trung quan sát mới thấy ngực anh
ta chuyển động lên xuống nhấp nhô. Dải băng trên đầu càng làm nổi bật sự
ốm yếu và những vết thâm tím trên đầu anh ta. Anh ta trông thật là cô
độc. Liệu có ai đó lo lắng cho anh ta không, có thể là đang lo lắng đợi
anh ta quay về?Một cánh tay anh ta để bên ngoài cái chăn. Nàng đưa tay chạm vào nó.
Bàn tay của anh ta đột nhiên hất lên,
đập vào cổ tay nàng, sau đó bắt lấy và giữ chặt tay nàng lại. Lucy giật
mình, nàng chỉ đủ thời gian để kêu lên một tiếng rít sợ hãi. Sau đó nàng
nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám nhất mà nàng đã từng thấy. Đó là màu
sắc của băng đá.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng thử Rắn 18+ H
Teen FictionKhi nào ta rảnh ta sẽ up :))))) mong các bạn hóng !! như tập truyện tuyết đối xâm chiếm đam mỹ :3 trong mục tác phẩm <3 ai có ý kiến gì thì comment okla =))) chuyển ver thì ib :v bla bla =)) ta ít onl !