"Cậu điên rồi." Patricia tuyên bố
Lucy với tay lấy một viên kẹo có
chất kích thích của Thổ Nhĩ Kỳ màu hồng khác mà nàng ưa thích. Những
viên kẹo này trông không có vẻ gì là ăn được, màu sắc của chúng không
được tự nhiên, nhưng nàng vẫn không bận tâm lắm đến điều đó"Điên rồi, tớ nói là cậu đó." Giọng
cô bạn nàng tăng cao, làm giật mình con mèo vằn màu xám đang nằm cuộn
trong lòng nàng khiến nó nhảy dựng lên và khệnh khạng bỏ đi sau khi đã
quăng lại một tiếng gào ai oán.Họ đang dùng trà với nhau trong khi
Patricia "rao giảng" về cái sự thất bại do lãng mạn của Lucy. Cô ấy cũng
có ý tốt, đúng vậy. Mọi người trừ cha nàng ra thì ai cũng chứng kiến
nỗi âu sầu ảo não của nàng và tiếc nuối cho nàng trong những ngày qua.
Thậm chí ngay cả Hedge cũng thở dài khi nàng đi ngang.Mặt trước phòng khách của căn nhà
hai tầng mà Patricia đang chia sẻ với người mẹ goá bụa của cô đang ngập
trong ánh nắng chiều. Lucy biết một thực tế là tài chính của họ đang ở
trong tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng sau cái chết của ông
McCullough, nhưng sẽ không một ai biết được điều này nếu chỉ nhìn vào
trong phòng khách. Những đường nét phác hoạ trên tường được Patricia vẽ
bằng màu sơn nước khéo léo. Và nếu có nhận thấy những mảng vá sáng màu
hơn trên nền sọc vàng, vài người sẽ nhớ rằng đã từng có 1 bức tranh sơn
dầu được treo ở đó. những cái nệm màu đen và vàng được chất đống trên 2
cái trường kỷ theo cái cách vừa bất cẩn nhưng cũng lại làm toát lên vẻ
thanh lịch. Không ai có thể dễ dàng nhận ra được đồ nội thất bên dưới
mấy cái nệm có lẽ đã bị mòn đi chút ít.Patricia lờ đi cuộc đào thoát của
chú mèo. "Anh chàng đã tán tỉnh cậu trong suốt ba năm. À, phải là năm
năm mới đúng, nếu cậu tính luôn cả khoảng thời gian mà anh ta phải vận
dụng các dây thần kinh lên để thật sự nói chuyện được với cậu""Tớ biết." Lucy lấy một cái kẹo khác
"Mỗi buổi thứ ba không chệch đi đâu
được. Cậu có biết một số người trong làng đặt đồng hồ của mình chỉ dựa
vào thời gian khi cỗ xe của "cha xứ" di chuyển trên con đường để đến nhà
cậu không?" Patricia quắc mắt, mím môi lại thành một cái nhăn mặt đáng
yêu.Lucy lắc đầu, miệng nàng đầy nhóc những viên kẹo đường.
"Ồ, nó là sự thật. Bà Hardy sẽ làm thế nào để nói về thời gian đó bây giờ?"
Lucy nhún vai
"Ba năm. Dài hơn nữa. Năm năm." Một
lọn tóc vàng uốn cong bị bung ra từ búi tóc nhỏ của Patricia và đang
nhảy lên theo mỗi từ như thể nó đệm thêm cho sự nhấn mạnh từng từ mà
Patricia vừa phát ra. "Và Eustace cuối cùng, cuối cùng cũng chạy cuống lên để yêu cầu được nắm tay cậu trong một cuộc hôn nhân thánh thiện, vậy mà cậu đã làm gì?"Lucy nuốt xuống. "Tớ từ chối anh ấy, khiến anh ấy phải thất vọng."
"Cậu từ chối anh ấy, cậu khiến anh
ấy phải thất vọng." Patricia lặp lại như thể Lucy chưa nói điều đó.
"Tại sao? Cậu đang nghĩ cái gì thế?""Tớ đang nghĩ rằng tớ không thể chịu
đựng nổi nhiều hơn năm mươi năm chỉ để lắng nghe anh ta lải nhải về
chuyện sửa chữa mái nhà thờ". Và rằng nàng cũng không thể chịu đựng được
ý nghĩ về việc chia sẻ một cuộc sống thân mật với bất kỳ người đàn ông
nào không phải là Simon.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng thử Rắn 18+ H
Teen FictionKhi nào ta rảnh ta sẽ up :))))) mong các bạn hóng !! như tập truyện tuyết đối xâm chiếm đam mỹ :3 trong mục tác phẩm <3 ai có ý kiến gì thì comment okla =))) chuyển ver thì ib :v bla bla =)) ta ít onl !