Chương 5

131 1 0
                                    

"Cậu ta xuống muộn." Cha nàng nói vào
tối hôm sau. Ông nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đặt trên bệ lò sưởi và
rồi đưa mắt nhìn về phần còn lại của căn phòng."Không thể xác định giờ ở
London ư, há? Toàn lượn lờ và chỉ xuất hiện khi nào mà anh ta muốn?"

Eustace chép miệng và lắc đầu thông
cảm với cha Lucy - 1 cử chỉ khá giả tạo khi mà bản thân ông ta vẫn luôn
được biết đến là người thường xuyên trễ hẹn.

Lucy thở dài và đảo mắt nhìn chỗ khác. Mọi người đều đang tập trung trong phòng khách và đợi Ngài
Iddeleigh để họ có thể bắt đầu bữa tối. Thực ra, nàng hoàn toàn không
quá sốt sắng mong gặp lại ngài tử tước, đặc biệt là vào lúc này. Nàng
quá bối rối, nàng đã khiến bản thân mình trở thành một kẻ ngốc vào tối
hôm trước. Nàng vẫn chưa lý giải được tại sao cơn tức giận của mình lại
tự nhiên bộc phát lên như thế, điều đó đã trở nên quá đột ngột. Nhưng đó
là sự thực. Nàng còn hơn cả một người mẹ đối với con gái, một người bảo
mẫu. Nàng biết điều này từ sâu trong tận đáy lòng. Nhưng tại đây, trên
mảnh đất Maiden Hill nhỏ bé này, nàng sẽ không bao giờ có thể trở thành
người như nàng mong muốn. Nàng chỉ mơ hồ nhận thức được con người mà
nàng có thể trở thành, nhưng giờ nàng lại bị kẹt ở đây và nàng biết nàng
có lẽ sẽ không bao giờ có thể khám phá được chính bản thân mình.

"Tôi chắc là ngài ấy sẽ xuống ngay
thôi, thưa ông" Ông Fletcher nói. Thật không may là người bạn của ngài
Iddesleigh lại không hề có vẻ gì là chắc chắn cả. Hắn hắng giọng " Có lẽ
tôi nên đi -"

"Thật là đông đủ." Tiếng của Ngài Iddesleigh vang lên từ phía cửa.

Tất cả mọi người cùng quay phắt đầu
lại và Lucy suýt nữa cứ để miệng há hốc ra. Ngài tử tước trông thật lộng
lẫy. Chỉ có 1 từ duy nhất dành cho chàng. Hoàn hảo. Chàng mặc 1 cái áo
khoác gấm màu bạc được thêu bằng những đường chỉ bạc và đen ở mặt sau
của tay áo, vạt áo và cả viền dọc mặt trước áo. Bên trong là chiếc áo
ghi lê màu xanh sapphire được thêu hình những chiếc lá nho và những bông
hoa đủ màu sắc. Chiếc áo chẽn thì có những dây ruy băng rủ xuống ở phần
cổ tay và cổ, và chàng còn đội cả một bộ tóc giả trắng như tuyết trên
đầu.

Ngài tử tước chậm rãi bước vào phòng khách. "Đừng nói tất cả các vị đang chờ tôi nhé."

"Chậm trễ." Cha bùng nổ " Muộn bữa
tối của tôi. Hãy nhanh chóng ngồi xuống tại đây, luôn luôn là lúc 7 giờ
trong căn nhà này thưa ngài, và nếu ngài không thể ...." Chanàng ngây
người ra và rồi nhìn chằm chằm xuống chân ngài tử tước.

Lucy hướng ánh mắt theo cái nhìn của cha. Ngài tử tước đi một đôi giày thanh lịch với -

"cái đế màu đỏ!" Cha nàng hét lên "Chúa ơi, đồ xỏ lá, cậu nghĩ nơi này là nhà thổ sao? (ây da, cha nàng dữ quá K)

Ngài tử tước lúc này đã đến bên Lucy,
và chàng nâng tay nàng lên môi mình một cách mệt mỏi trong khi cha nàng
cứ lảm nhảm. Chàng ngắm nhìn nàng trong khi vẫn cúi đầu và nàng nhìn
thấy ánh mắt ấy có màu sắc chỉ sậm màu hơn màu tóc chàng một chút. Chàng
nháy mắt trong khi nàng nhìn chàng chằm chằm, bị mê hoặc, và nàng cảm
thấy sự ấm áp và ẩm ướt của lưỡi chàng nhẹ nhàng ve vuốt những ngón tay
của nàng. Lucy hít mạnh nhưng ngài tử tước đã đột ngột buông tay nàng ra
và quay mặt về phía cha nàng như thể chưa từng có gì xảy ra. Nàng dấu
tay mình vào vạt váy ngay khi chàng cất tiếng nói:

Hoàng thử Rắn 18+ HNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ