Chương4

131 1 0
                                    

" Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng."
Những từ ngữ đã in sâu vào tâm trí Simon. Những từ ngữ đơn giản và
thẳng thắn. Những từ ngữ có thể xua địa ngục ra khỏi chàng. Simon thay
đổi tư thế trong chiếc ghế bành. Chàng đang ở trong phòng của chàng, thư
giãn trước một ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi, tự hỏi cô Craddock-Hayes
đang ở đâu. Nàng không thể có mặt tại bữa tiệc trưa nay, và ngài thuyền
trưởng chỉ nói như vậy – chỉ với một từ đơn giản. Chết tiệt nàng đi.
Nàng không biết điều đơn giản như là phải tỏ ra vụng về một cách đáng
xấu hổ sao? Nàng không biết rằng lẽ ra nàng nên và nàng có nhiệm vụ
chớp hàng mi và nói những điều vô nghĩa với một quý ông hay sao? Để tán
tỉnh, cười đùa và luôn luôn, luôn luôn che giấu cảm xúc thật của nàng?
Chứ không phải nói những từ có khả năng xé toạc trái tim và đâm thẳng vào tâm hồn của một người đàn ông như thế.

"Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng."
Thật là một ý nghĩ kinh khủng nếu một khi nàng biết thực sự bản chất
chàng là ai. Chàng, kẻ đã trong một tháng qua, lùng sục điên cuồng một
cách tàn nhẫn những tên giết Ethan. Chàng tìm ra từng tên một, thách
chúng đấu tay đôi và sau đó giết chúng bằng một thanh kiếm. Điều gì một
thiên thần sẽ làm với một người đàn ông như thế? Nàng nên co rúm lại vì
sợ hãi, quay đầu đi và bỏ chạy trong tiếng hét thất thanh nếu nàng thật
sự hiểu chàng.

Cầu xin nàng không bao giờ phải thực sự nhìn thấu được tâm hồn chàng.

Chàng nhận thấy một số tiếng động lạ ở
bên dưới. Chàng có thể nghe thấy giọng nói ồm ồm của ngài
Craddock-Hayes, giọng cao hơn của bà Brodie và bên dưới đó là tiếng lẩm
bẩm kỳ lạ của Hedge. Simon nâng ngừơi lên khỏi cái ghế bành và khập
khiễng đi về phía cầu thang. Chàng đang phải trả giá cho việc đột nhập
khu vườn lạnh lẽo vào tối qua để đuổi theo thiên thần. Cơ bắp sau lưng
chàng đang biểu tình với việc sớm phải làm việc trở lại và căng cứng cả
đêm qua. Kết quả là, chàng đi như một ông già vừa bị đánh đập và bị đâm
vài nhát.

Simon di chuyển gần tới tầng trệt và các giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

"... thùng xe có kích cỡ gần bằng một nửa tàu săn cá voi. Phô trương, vâng, chính thế đấy, rõ ràng là phô trương mà."

Giọng nam trầm của thuyền trưởng.

"Ngài có nghĩ là họ có thể muốn uống
trà không thưa ngài? Tôi sẽ cần làm thêm vài cái bánh ngọt. Tôi đã làm
chỉ vừa đủ để đi dạo quanh mà thôi."

Tiếng của bà Brodie.

Và cuối cùng là: " ... có một cái lưng
tồi. Là tôi đấy. Bốn con ngựa, và đó là những quái thú, chúng thật to
lớn. Tôi chẳng còn trẻ nữa. Chúng có thể sẽ giết chết tôi mất, có thể
đấy. Và có ai quan tâm không? Không,tất nhiên là họ không rồi. Tôi chỉ
như một trợ thủ đắc lực của họ mà thôi."

Hedge, tất nhiên.

Simon cười trong khi đi hết cầu thang
và đi về phía cửa chính nơi mọi người tụ tập. Thật là buồn cười làm sao
khi nhịp điệu và giọng nói trong cái nhà này dễ dàng thấm vào bản thân
chàng đến thế.

" Chào buổi trưa ( chiều chứ K), ngài thuyền trưởng." chàng nói." Mọi người nhặng xị lên vì chuyện gì đấy?"

"Nhặng xị? Ha. Một cái xe ngựa to
lớn. Làm sao có thể đưa nó vào sử dụng được nhỉ? Tại sao có ngừơi cần
cái thứ đó,ta cũng chả biết. Khi ta còn là một chàng trai trẻ..."

Hoàng thử Rắn 18+ HNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ