Chương 7

494 33 2
                                    

"Toàn bộ đi ra ngoài cho tôi!"

Eunjung lạnh lùng đứng ở cửa phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào bên trong phòng anh.

"Con trai a! Con cũng nên để cho chúng ta xem một chút Yeonie có hay không có chuyện gì chứ? Mẹ thấy con bé giống như đang say rượu, có phải không?" Sori vừa đau lòng, vừa lo lắng, mũi chân nhón lên thật cao, muốn nhìn tình hình bên trong một chút.

"Nếu như mẹ thật lo lắng, ban đầu cũng không nên đồng ý để Jiyeon qua đêm ở bên ngoài, để cho Jiyeon cùng EunJi ở cũng một chỗ." Eunjung ngăn ở cửa, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tình hình bên trong.

"Này! Mẹ là mẹ của con, cho mẹ vào đi có được không? Lại nói, Yeonie cũng là con gái của mẹ, nhìn một chút cũng không được sao?"

"Nếu quả thật lo lắng cho Jiyeon, lúc cô ấy nói muốn qua đêm ở bên ngoài thì hai người phải lập tức gọi điện thoại cho con. Chứ không phải để đến lúc chuyện đã xảy ra rồi mới ở chỗ này quan tâm." Eunjung trừng mắt nhìn cha mẹ mình trách cứ, không thể tin được bọn họ cứ như vậy để mặc cho cô chạy đi.

"Yeonie cũng đã lớn rồi, con không thể luôn hạn chế tự do của con bé." Chỉ có chuyện của Jiyeon mới có thể chọc cho con trai nổi giận. Nhưng bộ dáng nó như vậy hình như có chút hơi quá.

"Con cũng không thể luôn đặt con bé dưới cánh chim của mình cẩn thận bảo vệ. Con cho rằng con có thể bảo vệ con bé trong bao lâu? Lúc nào con mới có thể thả cho con bé tự do bay lượn." Sori ngữ điệu trầm trọng nói.

Mặc dù bà và chồng cũng thương yêu Jiyeon, sợ con bé đơn thuần bị người ngoài khi dễ. Chỉ là, Eunjung đem con bé bảo vệ gió thổi không lọt thì cũng quá khoa trương đi.

"Nếu như Jiyeon thật có thể tự bảo vệ mình, cũng sẽ không chạy theo Jung EunJi đến quán bar, còn uống đến say khướt."

Vừa nghĩ tới nếu như anh đến muộn một bước, Jiyeon xảy ra chuyện gì, hoặc là bị thương tổn, lòng anh liền khẩn trương lo lắng hít thở không thông.

"Cũng bởi vì để cho con bé học cách tự chăm sóc mình, cho nên con lại càng không nên đem con bé vĩnh viễn nhốt ở trong nhà. Đối với việc không hiểu rõ thế giới bên ngoài chính là làm hại con bé.

Sẽ có một ngày con bé sẽ lập gia đình, sẽ có cuộc sống của riêng mình. Con cũng sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ con muốn Yeonie theo con vĩnh viễn?"

"Không sai, con sẽ luôn luôn bảo vệ Jiyeon. Cái gì mà gia đình mới, cuộc sống mới, trừ phi có thể qua ải của con, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!" Eunjung vừa nói xong, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Vừa nghĩ tới Jiyeon sẽ lập gia đình, tim của anh mơ hồ cảm thấy đau đớn, giống như bảo vật anh luôn âu yếm sắp bị người khác đoạt đi vậy.

"Jungie. . . . . ." Jiyeon nằm ở trên giường rên rỉ, hai tay vung vẩy loạn xạ trong không trung.

Eunjung gạt đi những ý nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng đến bên giường, nắm tay cô thật chặt, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho cô.

Cô khẽ nhăn mày, không ngừng phát ra rên rỉ, dáng vẻ hết sức không thoải mái.

"Món nợ này, ngày mai tính với em." Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên của cô, giọng nói dịu dàng ở bên tai cô khẽ thì thầm.

CÔ EM GÁI BẢO BỐI - EUN♡YEONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ