Chương 8

499 33 3
                                    

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào bên trong phòng. Jiyeon yếu ớt mở mắt, không biết mình đang ở đâu.

Đầu đau nhức kịch liệt khiến cô ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có. Cô dùng sức ôm đầu, cố gắng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Đập vào mắt là trần nhà màu xám tro, phong cách trang trí lạnh lùng nhưng không kém phần sang trọng, cùng một vài đồ vật đáng yêu không phù hợp với không gian căn phòng .

Cô kéo quần áo trên người, chợt phát hiện là áo ngủ cô thích nhất. Điều này đại biểu cho việc cô đang ở nhà.

"Kỳ quái, mình không phải đang ở trong nhà EunJi hay sao? Làm sao lại. . . . . ."

Cô nhìn về phía bên kia giường, không một bóng người.

Cô nhìn về phía đồng hồ trên tường, là 10:33 phút.

"Jungie chắc đang ở công ty."

Chỉ là. . . . . .

"Mình trở về nhà bằng cách nào?"

Chuyện tối hôm qua, cô một chút cũng không có ấn tượng. Chỉ nhớ rõ cô cùng EunJi đến quán bar. Sau đó, cô ngồi ở quầy bar đợi EunJi. Tiếp nữa là. . . . . .

Cô kinh hãi mở to đôi mắt, có dự cảm đại họa lâm đầu.

Jiyeon nhanh chóng nhảy xuống giường, mặc kệ đầu tóc rối bời, mở cửa phòng xông xuống dưới lầu.

"Mẹ, cha --" Người còn chưa đến, thanh âm đã vang vọng khắp nhà .

Sori vẻ mặt ai oán ngồi ở phòng khách, còn Hamkyu ngồi ở bên cạnh an ủi bà.

"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?" Jiyeon thấy vậy, cũng quan tâm đi tới ngồi bên cạnh bà.

Sori ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hơi trách cứ, lại tựa vào người Hamkyul khẽ nức nở.

"Cha?"

"Yeonie! Con cũng thiệt là, hại mẹ con bị Eunjung mắng." Giọng điệu Hamkyul ẩn chứa sự tức giận trước nay chưa từng có.

"Con? Con đã làm gì?" Tại sao cô lại hại mẹ bị Jungie mắng? Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?

"Ngày hôm qua, con nói với mẹ con như thế nào? Con nói muốn đến nhà EunJi ở, vậy tại sao khi Eunjung đưa con về thì con lại say đến bất tỉnh nhân sự? Con sao lại có thể chạy đi uống rượu? Hại mẹ con bị Eunjung mắng nói bà ấy bao che con giấu giếm sự thật, để mặc cho con chạy đến nơi nguy hiểm như vậy." Ông vừa nói xong, Sori càng khóc thương tâm, không có xu hướng dừng lại.

"Thật xin lỗi, mẹ, con sai rồi. Mẹ đừng buồn nữa có được không?"

Jiyeon vừa đau lòng, vừa tự trách. Cô không nghĩ tới mình sẽ uống rượu say, cũng không nghĩ đến anh hai lại tức giận đến như vậy, hại mẹ vì cô mà chịu liên lụy.

Sori lắc đầu một cái, "Thôi, ô. . ô. . . . Dù sao ta cũng đã già rồi, làm phiền các ngươi. . . . . bị các ngươi ghét bỏ. . . . . . Ngay cả một ít chuyện nhỏ cũng muốn lừa gạt ta. . . . . . Ta thật sự là vô dụng. . . . . ." Bà ấm ức khóc thút thít, lời nói đứt quãng.

CÔ EM GÁI BẢO BỐI - EUN♡YEONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ