.....
" - Diệc Phàm à... Mẹ sợ lắm ... Sợ phải bỏ rơi em con lại.. Sợ 1 ngày không được nhìn thấy Chung Nhân nữa. Nó quá hiền lành và tin người.. Nó không thể tự bảo vệ cho bản thân...Mẹ muốn chăm sóc và ôm Chung Nhân mãi... nhưng Phàm à, mẹ mệt quá... Mẹ không thể chịu nổi cuộc sống này nữa.. Mẹ ích kỉ phải không?
- Diệc Phàm! Con đã bao giờ hận mẹ chưa?... Con có bao giờ ghét mẹ không?... Không đúng không... Mẹ biết.. Con yêu mẹ lắm.. Yêu rất nhiều.. Nhưng xin con.. Hãy chuyển tình yêu ấy sang em con... mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa... Người mẹ lo lắng và nhớ nhất... là Chung Nhân. Xin con.. Diệc Phàm.. hãy thay mẹ.. Thay mẹ... bảo vệ Chung Nhân... Và hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con... Hãy làm luôn phần việc của em trai con... Giúp đỡ ba...
- Diệc Phàm! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó... Phàm... Mẹ mệt quá.. Mẹ muốn ngủ... Mẹ ngủ trong vòng tay con được không.... Khi Chung Nhân tỉnh giấc.. Hãy nói với em rằng... Mẹ yêu em rất nhiều.. rất rất nhiều................"
" Mẹ... ngủ sao... mãi mãi không tỉnh dậy.. Phải không... Lâu quá rồi... Con không được ôm mẹ thế này... Giờ.. Mẹ hiền quá.... Con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa... Dù .. mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con... Tim con đều rất đau... Con muốn được nhìn mẹ thế này hơn... Giống như.. Mẹ là của con.. Chỉ của con thôi.... Con vui lắm.... Vì... sẽ không bao giờ... Nghe mẹ nói.. Mẹ yêu em nữa.... Mẹ chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con ... Sao??? Câu nói cuối cùng của mẹ.. Vẫn chỉ là.... Mẹ .....Yêu em.........."
........
Tử Thao chậm rãi bước trên hành lang... Bất chợt, tiếng mưa đêm.. từ đâu đó vọng về... Tim nó se lại.. Trong tiếng mưa ấy.... hiện rõ khuôn mặt của 1 người con trai... thật hiền và thật ấm áp... Tử Thao dừng chân! Trước mặt nó là... phòng 102!
Phòng ngủ phòng 102. 11h đêm.
Vỏ hộp zkilico nằm lăn lóc dưới đất.... vài viên thuốc tung toé ra.
Ánh đèn ngủ trắng mờ nhạt trải màu lên tường kín.
Trong bóng tối, có tiếng thở gấp gáp như tiếng thở 1 con thú hoang vừa săn mồi... mệt dừng chân nghỉ.
Diệc Phàm đứng dựa tường, bàn tay đặt úp trên tường.... Cậu thấm mệt sau 1 hồi.. điên loạn. Zkilico phản tác dụng khi dùng quá liều và trong trạng thái kích động... Từ trán cậu, máu đang chảy xuống... qua khoé mắt.. qua cánh mũi... nhỏ giọt xuống cằm, xuống áo sơ mi.. Trong lúc không giữ được bình tĩnh và không có ai để tấn công, Diệc Phàm đã tự hành hạ mình cho đến khi thấm mệt...Sau khi zkilico góp công vào việc làm trí óc hoảng loạn, nó như 1 chất cafein đậm đặc làm dây thần kinh căng ra..... Tiếng thở mệt vẫn đều đều...
Áo sơ mi của Diệc Phàm đẫm mồ hôi bà dần loang ra với máu... Trấn tĩnh được 1 lát, bất giác, bên kia bức tường, tiếng mưa đêm lại dội về....
Giữa căn phòng tối.....
Tiếng mưa rả rích và ai oán như muốn khoét dần, khoét dần 1 khoảng trống rộng thênh...mênh mang là nỗi cô đơn...
Bàn tay đặt lên tường... lại từ từ xiết chặt lại và run lên khe khẽ. Diệc Phàm cố dằn lòng xuống, cố nén cái khoảng trống cứ từng lúc rộng ra ấy.... Cậu sẽ làm được nếu không có thứ gì đá động thêm...

BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT + Chuyển Ver] [Longfic] [KrisTao] Thiên Thần Bóng Tối
FanfictionFic gốc: THIÊN THẦN BÓNG TỐI AUTHOR: CHI CHAN EDIT VER: WU YI FAN - HUANG ZI TAO. EDITOR: Diệc Hà JR - Tui làm chuii, mọi người bảo hộ giùm =))) ~~~~~~~~ - Lần đầu tiên đi edit truyện, có gì sai sót mong mấy cậu chém nhẹ tay ah~! ~~~~~~~~ - Một câu...