2 - Người lạ sống nơi đất khách.

651 8 0
                                    

Thu dọn xong xuôi, Chu Kỳ dẫn theo Tố Huyền đi dạo trên đường phố Lương Châu.

Không thể không công nhận, tình hình ở đây khá hơn y dự đoán rất nhiều. Bố cục thành trấn Lương Châu có phần na ná Trường An, đường rộng thông thoáng, chia thành Nha thành, Tử thành và La thành. Nha thành là nội thành, lấy phủ Tĩnh tây vương làm trung tâm, làm nền móng cho nha môn của quan lại địa phương. Tử thành có nét tương đồng với phố phường Trung Nguyên, tam giáo cửu lưu[1], thương nhân và bình dân tụ tập chung sống. Mà La thành ở rìa ngoài cùng, chia làm hai ngả, đông tây đôi chợ, nam bắc tạp hóa.

Tất cả đều làm y nhớ tới Trung Nguyên, duy chỉ có bức tường thành cao ngất sừng sững kia cùng binh sĩ tuần sát và thương khách vãng lai nhắc nhở y rằng đây không còn là Lạc kinh của Thiên tử, mà là Lương Châu của Tĩnh tây vương.

Đã gần tới giữa trưa, Chu Kỳ chọn một tửu quán có vẻ sạch sẽ nhất, vừa ngồi, tiểu nhị đã niềm nở chạy ra đón tiếp.

"Khách quan, ngài muốn dùng gì ạ?"

Tố Huyền liếc nhìn Chu Kỳ, nhận được ý ngầm ưng thuận thì nói: "Một lư ngư[2] xắt lát, một vịt quay, một kim long phượng giải, thêm một phần anh đào tất la[3]."

Tiểu nhị lăng lăng nhìn hai người: "Khách quan, chỗ chúng tôi không có mấy thứ đó."

Chu Kỳ nhíu mày, cười khổ: "Suy cho cùng đây là Bắc cương mà. Thôi vậy, tiểu nhị, ngươi chọn mấy món dân bản xứ thường dùng mang ra đây, gì cũng được."

Tiểu nhị vâng dạ đáp, hỏi thêm: "Khách quan muốn dùng trà gì?"

Chu Kỳ suy nghĩ chốc lát liền nói: "Có Kỳ Thương[4] không? Tước Thiệt[5] cũng được."

Tiểu nhị tựa chừng như có chút ấm ức: "Khách quan muốn chế giễu chỗ chúng tôi quê mùa hay sao? Chỉ có thô trà, mạt trà thôi, có uống hay không."

Tố Huyền vừa chực phát tác thì chợt nghe phía sau có người nói: "Được rồi, được rồi, chỗ ta đây có ít Kỳ Thương, đem đi pha, coi như ta mời vị công tử này."

Tiểu nhị quay ra nhìn người nọ, mặt lập tức đổi thành vẻ nịnh nọt, vâng vâng dạ dạ đáp lời liền cầm đi.

Lúc này Chu Kỳ mới tỉ mỉ đánh giá người vừa cất tiếng, tuổi độ qua năm mươi, hai bên tóc mai hoa râm, khóe mắt nông hoa vân mảnh, chắc hẳn khi trẻ cũng là một trang tuấn lãng.

"Tại hạ Chu Kỳ Tô Châu, xin hỏi quý tính đại danh?"

Người nọ mỉm cười: "Tại hạ Lô Ngang, người Lạc Kinh."

Chu Kỳ vui vẻ mời: "Nếu Lô huynh cũng đang độc ẩm, không bằng cộng ẩm cùng tiểu đệ?"

Lô Ngang đứng dậy: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Thức ăn lần lượt được bê ra, Chu Kỳ nhìn lướt qua, khẩu vị nhạt đi ba phần.

"Làm sao vậy?" – Lô Ngang cười nhìn y.

Chu Kỳ lúng túng: "Huynh biết đấy, thịt cũng không phải là món ăn đặc biệt gì ở Trung Nguyên, lại thêm bệ hạ chú trọng cần kiệm, vậy nên..."

Vọng Giang NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ