6 - Tâm nghi chưa tín.

302 9 0
                                    

Mồng bốn, tháng năm, Vĩnh Gia năm thứ ba, Chu lục sự nhậm chức, chính thức tòng thị Tĩnh tây vương.

Thời điểm trở về Lương Châu, vì có công sự cần xử lý mà Tĩnh tây vương không cưỡi ngựa, Chu Kỳ cũng vì chức vụ mà được hưởng vinh hạnh được ngồi cùng Vương gia, mặc dù bản thân y rất chi là không muốn.

Sau khi sao chép xong công văn của thứ sử các Châu, Chu Kỳ lặng lẽ xoa bóp sống lưng mỏi nhừ, thoáng nhìn qua sa liêm rũ bên ô cửa, bên ngoài vẫn mịt mù cát kim.

"Chu Kỳ, cầm ngọc ấn tới đây." – Tĩnh tây vương không buồn ngoái đầu, ra lệnh.

Chu Kỳ kề cà nhỏm dậy, lựa chọn từ trong chiếc tráp lớn: "Cái nào?"

Tĩnh tây vương tức giận: "Cái lớn nhất."

Chu Kỳ một tay nhấc ấn ra, nhưng do đánh giá thấp trọng lượng của ngọc ấn mà nhất thời hẫng tay, thấy ngọc ấn sắp rớt ra bên ngoài, cả người y túa mồ hôi lạnh.

Tĩnh tây vương đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng bắt được ngọc ấn giữa không trung, bản thân gã thì ngã sõng soài trong xe ngựa.

Bên ngoài xe chỉ nghe thấy một tiếng "Uỳnh" vọng ra, xa phu tức tốc kéo cương dừng ngựa, sắc mặt trắng bệch, lo lắng chuyến này tiểu mệnh khó giữ. Trương Khuê cũng hung hăng trừng mắt với xa phu, sau thì vội vã thúc ngựa tới gần mã xa: "Vương gia?"

Giọng điệu Tĩnh tây vương như bị ngăn bởi một tầng vải dày: "Không có gì."

Trương Khuê lo lắng hỏi lại: "Hay để thuộc hạ vào..."

Tĩnh tây vương bực dọc quát: "Cút!"

Mã xa lại chậm rãi thúc ngựa lên đường.

Chu Kỳ quỳ gối trên thảm cầm ngọc ấn, bên kia là Tĩnh tây vương với sắc mặt xám ngắt.

Chu Kỳ giật giật môi, lời đã chấm đầu môi lại nuốt trở vào bụng, cúi đầu, tỉ mỉ xem xét ngọc ấn trong tay, mặt trên ấn có khắc chữ triện đỏ: "Tĩnh vương Phù ấn."

Ra là Hiên Viên Phù, Chu Kỳ âm thầm niệm một lần trong đầu, cũng khá thuận miệng.

Không biết bị thương ở đâu mà sau tròn một nén nhang Hiên Viên Phù mới chậm chạp ngồi xuống, Chu Kỳ để ý thấy tay trái gã bám vào thành xe, tay phải thì buông thõng bên người.

"Vương gia," – Chu Kỳ dè dặt hỏi: "Tay ngài?"

Hiên Viên Phù tức giận lườm y: "Chắc gãy rồi."

Chu Kỳ cả kinh: "Vậy phải làm sao?"

Hiên Viên Phù dùng tay trái vén mành xe, nhìn lướt ra bên ngoài: "Hơn mười dặm nữa là tới Tần Châu[1], đến đó tính sau." – đoạn gã cắn răng dùng tay trái nâng tay phải, miễn cưỡng thả lên mặt sàn.

Chu Kỳ trầm mặc, cho tới khi Hiên Viên Phù ngồi trở lại chỗ cũ như chưa từng có gì xảy ra, y mới se sẽ: "Xin lỗi."

*

Khi sắc trời nhuốm sắc tím sậm, đoàn người cũng tới hành quán Tần Châu.

Hiên Viên Phù xuống xe, dáng điệu vẫn thoăn thoắt như cũ, uy nghiêm vô thượng. Chu Kỳ cúi đầu theo sau gã, thái độ kính cẩn khác xa dĩ vãng.

Vọng Giang NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ