Chap 26: Trở Về (1)

2.1K 91 0
                                    

Chap 26: Trở Về (1)

Nước sông đầu thu trở nên lặng và trong hơn bao giờ hết. Không còn cái nóng của những ngày hạ oi bức, cũng không còn cái bất chợt của những cơn mưa hạ cuối mùa. Tất cả nhịp sống châm lại không hối hả như khi cái nắng vẫn còn ở đằng sau. Nhịp người trên chiếc cầu này, nhịp chảy của dòng sông dưới kia và cả mọi thứ, đều chậm đến ngột ngạt. Rosie không thích cái cảm giác này, thời gian như đọng lại, tắc nghẽn, ứ đọng ở đâu đó. Nó muốn thật nhanh, thật nhanh, thời gian cứ trôi qua thật nhanh như 13 năm qua nó đã đi qua. Bởi vì chỉ có như vậy những chuyện ngày hôm nay sẽ không còn nữa. Gia đình, bố mẹ, chị gái, wow, những con người ngàn lần, vạn lần nó không muốn nhìn thấy họ. Nụ cười của họ là nỗi đau của nó, hạnh phúc của họ được đánh đổi bằng bất hạnh mà nó phải trải qua. Nó biết ông Marc có ý tốt khi muốn nó đoàn tụ với gia đình, đứng dưới thế lực chính trị của họ, nó sẽ an toàn khi rút khỏi thế giới đen tối kia nhưng ông ấy không hiểu những con người đó trong quá khứ đã bỏ mặc nó, đứa con rứt ruột đẻ ra để đổi lấy đôi cánh thế lực đó thì đời nào nó lại chịu quay trở về để cạy nhờ, trốn chạy dưới đôi cánh nhơ nhuốc ấy. Thà rằng một ngày nào đó cuộc sống của nó được kết thúc bằng một phát súng của kẻ thù có lẽ sẽ thanh thản hơn nhiều.
Đứng thêm được một lúc lâu, trời cũng đã ngả tối, những chiếc đèn lớn dọc thân cầu bừng sáng trưng. Cũng đã đến lúc trở về rồi, lâu lắm, đã hơn 2 tháng nay nó chưa gặp công chúa. Nó và công chúa chưa bao giờ xa nhau lâu như thế.

Trong lúc đó, tại căn hộ Rosie vừa bỏ đi. Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Đâu đó còn đọng lại tiếng nức nở của người phụ nữ đã ngoài 40, những người bên cạnh tuy không khóc nhưng sắc mặt cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Trên trán ông Marc, những nết nhăn xô lại với nhau tạo nên những biểu cảm phức tạp. Có lẽ lần này ông đã quá vội vàng, dù sao Rosie cũng chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành, dù đã va chạm nhiều với cuộc đời chông gai này nhưng suy nghĩ của nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó đương nhiên không thể có chung điểm nhìn được với ông
- Ông có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với con bé trong những năm qua không?- ông luật sư Phạm Tuấn Long bỗng lên tiếng hỏi ông Marc phá tan bầu không khí trầm lặng đến ghê sợ này. Tất cả mọi người, lúc trước còn trong cảnh mỗi người một suy nghĩ thì giờ đây đều bừng tỉnh, dồn hết tinh thần vào câu hỏi cũng như sự trông đợi vào câu trả lời của người đối diện. Rõ ràng, Rosie đã trở thành mối quan tâm số 1 giờ đây.
Nhưng đáp lại những hy vọng, mong chờ đó chỉ là cái lắc đầu hờ hững của vị thanh tra kia
- Xin lỗi vì phải làm ông thất vọng, tôi không thể trả lời ông câu hỏi này.
Không khí một lần nữa lại trùng xuống
- Coi như tôi cầu xin ông, ông có thể nói cho tôi biết được không, hoặc chỉ là địa chỉ bây giờ của con bé thôi cũng được.- ông luật sư vẫn cố nài nỉ
- Không phải tôi không muốn giúp các vị nhưng việc này thật sự tôi không thể tự quyết định, hơn nữa trước khi đưa các vị đến đây, tôi cũng đã nói trước rằng tôi không thể giúp được gì nhiều hơn nữa.
- Nhưng..... tại sao?- Nhã Phương khó nhọc lên tiếng, quả thật cuộc gặp gỡ này đã rút kiệt sức lực của cô.
Ông Marc trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi cũng đành lên tiếng
- Mọi người nên biết, Nhã Anh bây giờ không còn là Nhã Anh như trước. Con bé giờ đây liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều vấn đề và rất nhiều tổ chức nằm ngoài phạm vi can thiệp của các vị. Hơn nữa, sau vụ việc ngày hôm nay, cũng xin mọi người đừng cố gắng tìm kiếm hay liên lạc với con bé. Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho gia đình các vị và cả bản thân Nhã Anh.
Minh Khang vẫn luôn là người mong chờ câu trả lời không kém gì ai trong căn phòng này nhưng những gì nhận được thật quá ít ỏi thậm chí là chẳng có nổi thông tin mà hắn mong chờ. Điều này thật sự làm hắn cảm thấy khó chịu trong người
- Không phải cô ấy làm việc cho mấy người sao? Có gì không nói được chứ?
- Cậu Minh Khang, tôi đã nói rồi, cô ấy không thuộc về thế giới của các người đang sống chính vì thế không phải cái gì cũng nói được. Bây giờ thì xin phép, tôi còn phải có vài chuyện cần trao đổi với ba cậu.
Dứt lời, ông Marc nhanh chóng di chuyển vào trong, tránh những câu hỏi mà ông biết rằng sẽ không thể trả lời. Bây giờ thì không còn ai để chấn vấn, những con người ngoài phòng khách bỗng lâm vào bế tắc tột cùng. Những thắc mắc còn bỏ ngỏ chắc nhẽ cứ để vậy sao.
- Này! con bé ấy có gì mờ ám sao, tại sao phải che dấu? Mà cũng thật là, chưa chết quay về là tốt rồi, sao nó còn phải kênh kiệu làm giá như vậy? Cứ như là 13 năm trước mọi người cố tình bỏ rơi nó vậy.
- Nhã Chi.- Nhã Phương gắt lên
- Sao chứ, không đúng à? - cô nàng bỗng dưng bị chị gái to tiếng lập tức phụng phịu tỏ thái độ không bằng lòng.
Nhưng Nhã Chi không biết rằng câu nói có phần tị nạnh của mình đã vô hình chung trở thành một nhát dao vô tình đâm thẳng vào trái tim ba mẹ cô. " cố tình bỏ rơi". Phải, chính là cố tình. 13 năm trước là chính họ đã tự tay dập tắt đi cơ hội sống của con gái mình, đứa con gái mình hằng yêu thương. Bây giờ họ mong muốn gì hơn ngoài được nó tha thứ. Cái khoảng khắc biết tin Nhã Anh còn sống là cái khoảnh khắc họ vừa mừng vừa lo. Cái khoảnh khắc như vạn vật ngừng vận động. Niềm vui vì có thể gặp lại con gái và nỗi lo của một kẻ phạm tội sắp ra toà đối chất với nhân chứng, 2 cảm xúc đó cứ luôn phiên và đan xen nhau, và giờ đây, tại thời khắc này, nó đang bóp nghẹn trái tim họ.
Giá như thời gian là một chiếc đồng hồ cát, chỉ cần lật lại, chúng ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu, ta và con, gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc hơn thế.
Nhưng............
Không thể tắm hai lần trên một dòng sông, những gì đã trôi qua sẽ mãi mãi không thể lấy lại được
Đó mới chính là cuộc sống.

Hoa Hồng Của QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ