Chương 20: Rời đi (Phần ba)

3.3K 82 3
                                    

Trong điện chém giết không ngừng, tình huống ngoài điện lại càng thêm hỗn loạn. Long Vương lần này thực sự tính toán chu đáo chặt chẽ, trước dùng rượu độc loại bỏ những kẻ lợi hại, bên ngoài lại phái người phóng hỏa đốt núi, chỉ cần có đệ tử từ điện Thông Minh chạy ra, lập tức bao vây tiễu trừ. Trong ngoài giáp công như vậy, núi Hương Thủ quả thật hiểm nguy khốn cùng.

Thấy có một nữ tạp dịch từ trong điện đi ra, đám thuộc hạ của Long Vương đang canh giữ ở bên ngoài đồng loạt xông lên, vung đao chém tới. "Leng keng" mấy tiếng lớn, bọn chúng chỉ cảm thấy giống như chém phải một thứ hết sức cứng rắn, bị chấn động đến nỗi gan bàn tay đau nhức vô cùng, tập trung nhìn kỹ, trước mặt đâu có người nào? Toàn bộ đao kiếm đều chém lên một khối đá không biết xuất hiện từ đâu, chém như vậy mà một vết tích cũng chẳng có.

Bọn chúng nghi hoặc quay đầu lại nhìn xung quanh, phía sau chỉ có tiếng gió thổi vi vu, Long Vương và sơn chủ còn đang đấu một mất một còn giữa không trung, ngoài ra đến nửa bóng người cũng chẳng thấy.

Đang giữa lúc hoang mang nghi hoặc, chợt nghe trong điện Thông Minh truyền tới tiếng chém giết từng đợt, đám đệ tử sơn chủ tựa hồ cho đến lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, nhao nhao hét lên điên cuồng, rút ra vũ khí đeo bên mình quyết một trận tử chiến với đám đào kép còn lại không nhiều lắm bên trong điện. Bọn tạp dịch bị dọa choáng váng ngất xỉu hoặc run lẩy bẩy cũng rốt cục tỉnh lại, tuy rằng không giúp đỡ được gì, tốt xấu gì cũng có thể dùng gậy côn gì đó, ưu thế dần dần nghiêng về phía núi Hương Thủ.

"Ầm" một tiếng nổ thật lớn, cửa điện vững chãi bị người từ bên trong phá đổ, đám đệ tử toàn thân đẫm máu vọt ra, lại lao vào chém giết cùng bộ hạ đang canh giữ bên ngoài của Long Vương. Trong giây phút sống chết này, ai cũng không nhớ nổi tiên pháp tiên thuật được học thường ngày, đao kiếm mới là vũ khí trực tiếp nhất, ngay cả Phó Cửu Vân cũng đoạt lấy một thanh trường đao, trong nháy mắt chém ngã bốn năm tên.

Thế lửa phía xa ngày càng hung mãnh, Phó Cửu Vân chỉ sợ lửa lan đến sân viện của mình, mắt thấy Long Vương cũng sắp bị đánh bại, hắn dứt khoát vung một hư chiêu, xoay người lao về nơi ở của chính mình.

"Cửu Vân!" Tả Tử Thần đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng, "Đàm Xuyên không ở bên cạnh ngươi?!" Giọng điệu của hắn ta cực kỳ nghiêm khắc, như thể trách cứ hắn không để ý tới nàng.

Phó Cửu Vân mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thấy trong lòng hắn còn đỡ Huyền Châu đang thoi thóp, không khỏi giễu cợt bảo: "Trong lòng ôm kẻ khác, ngươi còn muốn hỏi ai?"

Tả Tử Thần ngậm miệng không nói.

Phó Cửu Vân ngừng một chút, mới bảo: "Chỉ sợ lửa sẽ lan tới phía sau sân, ta đi tìm nàng."

Lời còn chưa dứt, người đã hóa thành một tia sáng, chớp mắt liền đi xa.

Huyền Châu cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực Tả Tử Thần, ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm suy yếu: "Tử Thần... Chàng, chàng đừng đi, ở lại với ta..."

Tả Tử Thần mím môi, xoay người đặt nàng ta xuống một góc an toàn, thấp giọng nói: "Ta có viên thuốc giải trăm loại độc, nàng ăn một viên đi đã."

Tam Thiên Nha Sát (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ