Trong cánh rừng rậm rạp, một thân người cao hơn 1m8, trên người khoác lên mình bộ đồ của bọn quý tộc, giàu sang quyền quý. Nhưng lạ thay, hắn ta như đang chạy trốn ai đó. Đêm tối, tiếng sói gầm rú bên tai nghe thật gớm ghiếc, ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi qua những tán cây cộng với từng đợt gió lùa vào thật không khiến người khác khỏi rùng mình.
"Thái tử. Người chạy đi. Thần sẽ bảo vệ người" Một tên lính cao hơn mét 7 đang vô cùng lo lắng, hết nhìn ngang nhìn dọc lại ngó tới ngó lui.
"Ngươi đó! Có bị thần kinh không? Ta chạy thế ngươi thì sao?" Vị Thái tử ấy cũng lo lắng không kém mà kéo tên lính kia đi cùng.
"Người phải sống! Sống để trị vì đất nước này, để triều đình nhà Ngô có thể tồn tại. Thần chỉ là tiểu binh lính thôi. Người đi đi. Chạy nhanh. Họ tới rồi. Kia! Một cái hang!" Nói rồi tên lính ấy kéo vị Thái tử kia trốn vào trong hang, còn mình, chạy ra ngoài
"Tiểu Xích! Chết tiệt!"
Thoát ra khỏi khu rừng, người tên Tiểu Xích nở nụ cười đầy sự xảo trá rồi quỳ dưới một người khác
" Tiểu Xích! Hắn chết chưa?"
"Dạ... Đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân...."
"Chết tiệt! Có vậy cũng không xong. Bao giờ cũng thất bại. Hắn ta chỉ là thằng nhãi 19 tuổi thôi mà xử không được. Tự kiểm điểm bản thân lại đi! Lui!"
"Vâng..."
Tiểu Xích lui xuống, người đàn ông kia tức giận mà rút kiếm ra chém đi những cây cỏ xung quanh. Chém. Chém. Chém đến hết giận thì hắn ta thu kiếm lại rồi quay đi. Bấy giờ, một con người lấm lem bùn đất từ một bụi cỏ bước ra. Thì ra là vị thái tử kia. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự phẫn uất. Nắm chặt 2 tay thành nắm đấm, quay về hướng ngược lại với 2 người kia mà rảo bước đi thật nhanh
"Phụ Hoàng! Người nuôi ong tay áo rồi! Rác rưởi! Tiểu Xích! Ngươi phản bội ta. Được. Khá khen cho ngươi. Hahaha" Hắn ta như phát điên, cứ hướng phía trước mà nhắm mắt lao đến.
Bỗng, hắn cảm thấy chân không có điểm tựa, không khí khó chịu hẳn. Mở mắt ra, một màu đen thui. Đáng chết! Cái gì đang xảy ra? Nhắm mắt lại, lắc đầu vài ba lần thì "Bụp". Hắn tiếp đất bằng mông. Đau! Cái cảm giác hệt như lúc nhỏ khi hắn trèo cây bị ngã xuống.
Mở mắt, tiếp nhận ánh sáng đột ngột từ đèn điện. Tiếng còi xe vang không ngừng, dòng người qua lại như kiến. Hắn choáng. Mắt có vấn đề. Đảm bảo luôn. Lúc nãy trong rừng, giờ thì ở đâu? Ở một nơi bầu trời thì đen như ban đêm mà dưới đường lại sáng như ban ngày. Chưa kể ở đây vừa ồn lại vừa nhiều người. Nhiều hơn cả kinh thành. Hắn nhíu mày. Khốn rồi! Lạc rôi! Đây là chốn nào?
Ế? Tay hắn nhớt nhớt. Chỗ hắn đang ngồi có mùi nồng nồng khó chịu. Nhìn. Đệt! Rác? Cái này đâu ra chứ, hắn hét toáng lên. Ra sức lau lau bàn tay dính chuối lên quần áo. Đột nhiên thấy chân lành lạnh lại còn xót xót, thôi kệ, lo cho cái thân trước cái chân
"Lộc Hàm, ngươi đi đứng bình thường có được không?" Một đứa béo với 1 đứa gầy. Đứa béo dìu đứa gầy đi, coi kìa, cái tướng đầy xiêu vẹo.

BẠN ĐANG ĐỌC
[HUNHAN] TA KHÔNG PHẢI LÀ KẺ NGỐC!
HumorNgô Thế Huân: Lộc Hàm nhà ngươi thật không xem ai ra gì. Đối xử với con vua, với thiên tử như thế sao? Lộc Hàm: Ngươi bị sảng hả? Đây là thời đại nào rồi mà con vua ở đây? Muốn nói vua ư! Được! Ở đây ta chính là vua. Quỳ nhanh! Ngô Thế Huân: Ngươi...