Cả căn phòng im lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Bạch Hiền. Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả các y tá cũng đều đứng lặng thing không hành động gì thêm nữa, đơn giản là bởi khung cảnh hiện tại đã đủ bi ai rồi.
Căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo. Bên ngoài trời, tuyết đã phủ trắng một thảm màu tang thương.
Bạch Hiền khóc muốn cạn nước mắt. Dù ai nói thế nào đi chăng nữa, cậu cũng nhất quyết không chịu buông Xán Liệt ra, nhất quyết ôm chặt lấy hắn nửa giây không rời.
''Xin cậu mau tránh ra, chúng tôi cần làm nhiệm vụ của mình!''
Một đội ngũ y tá khác từ ngoài cửa đi vào.
Nghe có tiếng nói, Bạch Hiền ngước đôi mắt buồn bã lên nhìn, đôi mắt đã sưng húp vì khóc quá nhiều giờ cũng trở nên vô hồn. Cậu lại cụp mí xuống, nước mắt lăn dài, lệ mới lệ cũ cũng chẳng phân biệt được nữa.
Bạch Hiền không nói gì, hai tay vẫn ôm chặt lấy Xán Liệt như kẻ ngốc.
''Nếu cậu còn không tránh, chúng tôi sẽ buộc phải mạnh tay. Thật tình xin lỗi cậu và người nhà!''
Các y tá đến đắp khăn trắng cho Phác Xán Liệt, số còn lại cố lôi Bạch Hiền ra.
Cậu vẫn ôm chắc lấy Xán Liệt như có keo dính, mọi người có cố thế nào cũng không kéo được Bạch Hiền ra.
''Bạch Hiền, Xán Liệt dù gì cũng đi rồi. Buồn thì ai cũng buồn, đau thương cũng chẳng níu kéo được gì! Chi bằng em mau đứng dậy cho các y tá làm công việc của họ, chúng ta sẽ sắp xếp thủ tục lo tang lễ...''
Ngô Diệc Phàm nắm lấy tay Bạch Hiền, anh muốn gỡ tay cậu ra khỏi người của Xán Liệt. Bất chợt, cậu hất tay anh ra, đau đớn quát.
''Ai nói Xán Liệt chết chứ? Tang lễ cái gì? Xán Liệt đang ngủ thôi, một chút nữa sẽ dạy mà...''
Tiếng cậu nhỏ dần, mấy từ cuối không còn nghe rõ nữa. Hễ cứ nghĩ đến hiện thực là Bạch Hiền lại không kìm nổi, cậu như kẻ ngốc, yêu thương đến điên rồi.
Ngô Phàm chỉ biết thở dài:
''Nếu em cứ như thế này mãi thì thật không ổn.-Xem ra anh nhất định phải dứt khoát rồi.''
Nói xong, Diệc Phàm nắm chặt lấy hai tay Bạch Hiền, kéo cậu đứng thẳng dậy. Bạch Hiền bị bất ngờ, phản ứng không kịp. Cậu bị lôi ra khỏi người Xán Liệt, lập tức đưa hai tay chới với như đứa trẻ vừa đánh mất một thứ quý giá nào đó.
''Không được! Không được mang Xán Liệt đi! Trả Xán Liệt cho tôi, đừng mà, xin các người.''
Các y tá đang luống cuống gỡ các dây truyền ra khỏi tay Xán Liệt thì...
Píp...píp..
Máy đo nhịp tim bất ngờ kêu trở lại. Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào màn hình của chiếc máy. Độ tim bắt đầu xuất hiện.
Tim đã đập trở lại nhưng nhịp còn rất yếu.
''Mau! Hô hấp khẩn cấp! Mau lên!''
Đội ngũ bác sĩ chuyên khoa từ ngoài tràn vào. Các y tá và người nhà bệnh nhân đều phải ra ngoài hết. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại trong sự lo lắng, chờ đợi của mọi người.
![](https://img.wattpad.com/cover/48106023-288-k249524.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
CHANBAEK - HỐI HẬN MUỘN (Ngược/HE)
Fanfiction❌ĐÂY LÀ BẢN GỐC THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA MÌNH. VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG EDIT, KHÔNG RE-UP! ❌TRUYỆN CHỨA NHIỀU YẾU TỐ NGƯỢC THÂN, VUI LÒNG CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. • Tên tác phẩm: Hối hận muộn • Tác giả: Mymy • Nhân vật chính: Phác Xán Liệt x...