Chap 2

112 6 0
                                    

Sáng hôm sau.

"Reng reng reng...reng reng reng...reng reng....RẦM"

Ờ... cái đồng hồ báo thức thật là hảo đáng thương nha. Chẳng là anh đêm qua đã đặt chuông đồng hồ để sáng hôm sau dậy sớm, anh phải trực nhật mà.

"Ưm...Oáp....Hơ...hơ...." cậu nghe thấy tiếng đồng hồ kêu ầm ĩ cũng tỉnh dậy theo, ngạc nhiên khi thấy tấm chăn bông dày trên người mình.

Cậu nhớ lại tối qua. Rõ ràng là mình...lăn ra ngủ luôn mà nhỉ? Hay là...anh ta đắp chăn cho mình?.
Jungkook hoài nghi ngó sang giường của gã nhà họ Yong, thấy anh đang lăn lộn đủ kiểu để khỏi bị chiếc giường ấm áp kia níu lại.

Trông cảnh tượng buồn cười đó, cậu cuối cùng vẫn không kìm được "chơi" luôn một câu "Sáng ra vừa ngủ dậy đã thấy con lươn nó "vật vã" trên giường rồi. Haizzzz" cậu vừa lắc đầu vừa cười khúc khích.

Bấy giờ anh mới nhận ra hành động nực cười của mình bị trông thấy. Mà lại còn là cậu nữa chứ!

Anh tức mình quay ra chỗ cậu, phản pháo

"Còn hơn đứa con trai 20 tuổi đầu mà vẫn còn ôm gấu bông đi ngủ và xem Finish and Ferb. Hứ!"

Xong anh cắp mông đi thẳng vào phòng tắm, một lúc sau lại thò đầu ra

"Này, học sinh mới, tối nay tôi về muộn, cậu tranh thủ dọn phòng đi. Tôi về mà thấy hạt bụi nào là cậu không xong đâu.

"Cái giề?? Sao tôi phải dọn trong khi anh được đi chơi long nhong ngoài đường cơ chứ?" cậu vênh mặt lên cãi lại.

"Đừng quên tôi hơn cậu 3 tuổi, cậu năm nhất thôi phải không? Tôi là tiền bối của cậu. Nhớ lấy điều đó." anh bình tĩnh đáp.

"Nhưng.."

"Sao? Muốn cãi tiền bối à?"

"Không có"

"Thật sao?"

"Thật"

"Vậy thì làm đi nhé"

"Biết rồi"

"Tốt. Ngoan đấy" - anh đóng cửa phòng tắm, huýt sáo coi bộ khoái chí lắm.

Cậu ở ngoài cũng đứng dậy gấp chăn màn, mồm lẩm bẩm chửi tên-tóc-vàng-đáng-ghét.

Quay ra nhìn muốn thủng luôn một lỗ trên cửa phòng tắm, giơ ngón giữa lên hướng thẳng đến chỗ anh và nói với giọng thù hằn "PHẮC".

Cậu định bụng cảm ơn tên này một tiếng vì tối qua đã đắp chăn cho cậu, cơ mà tình hình này chắc...cạch luôn quá!

Để đỡ bực mình và tránh trường hợp máu dồn lên não sẽ làm mất vẻ đẹp nụ cười của cậu, cậu vác cặp đi thẳng ra khỏi phòng, đến trường luôn mà không nói một lời tạm biệt.

--------

Đang đi lững thững, cậu mải nghe nhạc và check tin nhắn trong điện thoại mà không để ý tiếng chuông xe đạp đằng sau, hậu quả là "RẦM", cậu ngã dúi về trước, người đi xe kia cũng ngã sang một bên.

"Xin lỗi xin lỗi...Tôi mới đi xe đạp nên không quen" Người con trai kia vội đứng lên đỡ cậu dậy rồi cúi gập người xin lỗi.

[JUNSEOB ]Thỏ ngốc! anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ