Chương 41
Biên thành dã ngoại mịch thần y
Mơ vàng trỗ quả, mưa dầm không thôi, nguyệt ẩn triền miên
"Khanh nhi, ngươi không cần phải phiền toái như thế " bán tựa vào Nam Hải Hàn Ngọc dàng, hoàng đế thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tư Thương Khanh "Ngươi chính sự bận rộn, khó có thể bôn ba..."
"Phụ hoàng đừng lo lắng " Tư Thương Khanh cắt đứt lời khuyên can của hoàng đế, thần sắc kiên quyết, "Chính sự trong triều ta đã sắp xếp xong xuôi. Trước sau qua hai tháng sẽ không có phiền toái."
"Tùy ngươi vậy " Tư Thiên Tuyệt Thiên thản nhiên cười, trên mặt mỏi mệt chậm vơi đi rất nhiều thậm chí còn mang theo một ít thần thái vui vẻ "Chính là truyền nhân thần y thật ở Hoàn Thành?"
"Ân " Tư Thương Khanh đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài âm thanh mưa gió khi mạnh khi yếu, lại là mưa bụi, cũng may nước mưa năm nay không mãnh liệt, chính là mưa rơi lác đác kéo dài mãi không dứt "Ta thuận tiện trên đường nhìn tình hình mực nước năm nay ỏ Nam Giang."
Năm trước mới vừa đã trải qua một hồi lũ lụt, đồng thời bất đầu tân chính, việc cần làm ngay, hiện giờ Thương Hoàn không thể tiếp tục chịu thêm thiên tai nhân họa nữa.
"Cũng tốt, " hoàng đế suy nghĩ một hồi phụ họa nói "Ngươi muốn dẫn người nào đi?"
"Theo ta còn có Thu Bình Thiên " Tư Thương Khanh thản nhiên trả lời. Lần này nếu không phải mật thám của Thu Bình Thiên trải khắp dân gian cung cấp manh mối cho hắn thì tung tích của truyền nhân thần y sợ còn lâu lắm mới có thể tìm thấy; ngày ấy Thu Bình Thiên nghe nói hắn chuẩn bị cải trang xuất cung liền đưa ra đề nghị cùng đồng hành, nói cái gì muốn đi thị sát một số hiệu buôn ở phương Nam.
Tư Thiên Tuyệt Thiên khiêu mi "Không mang theo Phượng Lam ?"
"Chuyện tình trong cung bề bộn, còn có chuyện của ảnh vệ ta đều giao cho hắn." Tư Thương Khanh giải thích nói, hiện giờ cùng Phượng Lam thành thân thì có càng nhiều sự tình liền rơi xuống trên người đối phương, cho nên cũng khó mà giống như trước mỗi thời khắc đều cùng một chỗ.
"Khi nào xuất phát?"
"Ngày mai."
Màn đêm chậm rãi buông xuống
Đỏ thẫm sắc phù dung trong trướng, chăn uyên ương hỗn độn bị đá ở một bên, bán rũ xuống ở mép giường, lưỡng đạo nam nhân thân hình cường tráng gắt gao giao triền cùng một chỗ.
Ánh sáng của nến xuyên thấu qua giường mạn thấp thoáng có thể nhìn thấy hôn ấn trên người ai đó bên trong trướng mạn
Động tác kịch liệt dừng lại, hai người thân thể chặt chẽ kêt hợp cùng một chỗ, chỉ còn lại tiếng thở dốc lần lượt xen kẽ nhau vang lên.
"Chủ tử..." tiếng thở dốc dần dần bình hoãn, Phượng Lam đôi mắt nửa mở, cảm giác được bên tai lửa nóng thổ tức, mất tiếng nói nhỏ.