Chap15: Ji gặp nguy

11 0 0
                                    


Xột xoạc. . .

Những tiếng động không ngừng vang lên trong 1 căn phòng.

mà sao hôm nay ngốc dữ vậy. Hay là . . .

- Yah! Junhyung cậu giỏi lắm dám xúi con bé ăn cắp bản sang nhượng cổ phần._ Hết lượt em gái tới lượt anh trai bước tới nắm cổ áo Jun.

Jun lúc này mới phát hiện là anh đã mắc bẫy.

- Park ji yeon cô giỏi lắm._ Jun hét lên khi nhận ra trò của Ji.

Ji nhúng vai và chỉ vào Jun khi đang bị Du nắm cổ áo.

- You out.

Tặng anh 1 nụ cười miễn phí rồi đi.

. . .

Tiếng giày cao gót vang lên trong căn phòng. Những người đàn ông phải cuối đầu trước cô.

- Madam hắn vẫn chưa khai.

- Đợi sáng mai xem sao?_ Giọng nữ lạnh lùng đầy uy quyền trả lời.

Các cấp dưới nghe lời.

Khi cô gái kia đang đứng, 1 cô gái mái tóc ngắn rất cá lạnh và lạnh lùng không kém, đi lại nói nhỏ vào tai Madam. Nói xong 2 người nhìn nhau và gật đầu.

12h đêm khi những con người làm nhiệm vụ canh trừng tên tội phạm ngồi trước căn phòng tạm giam kia thì 1 làng khói từ đâu bay vào. Làm từng ngừng gục ngã và 2 cô gái chủ chốt cũng không khác gì.

Đợi cho từng người trong và ngoài căn phòng canh giữ tội phạm ngủ hết vì thuốc mê thì 1 bóng đen lẻn vào.

Tên tội phạm thấy bóng đen đó liền.nhíu mày hắn nói tại sao tới bây giờ mới cứu hắn.

Tên áo đen kia xin lỗi hắn bởi hắn là kẻ cầm đầu.

Hắn được thuộc hạ cứu ra khỏi phòng tạm giam và an toàn đến nhà xe.

- Xe đâu tại sao giờ này vẫn chưa tới!_ Tên tội phạm cằn nhằn.

Chợt 1 vật hình ống bằng kim loại chỉa vào đầu hắn.

- Bà chủ kêu tao xử mày tránh để mày tiếc lộ bí mật. Mày không ngờ phải không?

- Tao không tin cô

- Nó ở đâu chứ! Anh ta nói thấy nó được cất trong đây mà.

1 giọng nữ trầm nói chuyện 1 mình trong căn phòng, tay không ngừng lục đồ như đang tìm kiếm thứ gì đó rất quan trọng.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, dấu hiệu cho thấy điều đó là ánh sáng hành lang len lỏi vào căn phòng.

- Ai vậy?

Nghe giọng nam cô hoảng người lăn vào chân tủ trốn.

Cốp . . .

Khi cô vừa lăn vào thì trán đụng vào chân tủ. Cô khóc không ra nước mắt với cú chạm đó.

- Ra đi đừng để ta phải ra tay.

Nghe người đàn ông đó nói cô thở phào nhẹ nhõm, vậy là anh vẫn chưa nhận ra cô.

Tiếng bước chân tiến lại gần gầm bàn. Khi người nam đó vừa khom xuống thì cô trong tủ bò lọm cọm ra và vọt nhanh ra khỏi căng phòng.

[Fanfic Junji]: Vẫn Đợi Anh VềWhere stories live. Discover now