Chương 45: Lễ tang

1.1K 30 3
                                    

Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn ngồi ở ngoài phòng quan sát, không bao lâu sau Phương Lỗi làm xong thủ tục nhập viện cũng tới, có điều bởi vì là phòng quan sát, người nhà không thể ở trong phòng chăm sóc cho bệnh nhân, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi trên ghế ngoài hành lang, yên lặng không nói gì.

"Anh hai, chú Lưu thế nào rồi?" Một lát sau Yến Cẩn thấp giọng mở miệng hỏi. Chú Lưu chính là tài xế của cha Phương, Yến Cẩn đột nhiên nghĩ đến cha đã bị thuơng nặng, như vậy tài xế lái xe đâu?

".... Em đừng lo lắng, anh sẽ phái người xử lý." Phương Lỗi tựa vào vách tường lạnh như băng, thản nhiên nói.

"Vâng." Yến Cẩn lên tiếng, một lát sau, lại tiếp tục nói: "Anh hai, anh biết nguyên nhân sự tình không?" Phương Lỗi mặt không đổi sắc, nhẹ giọng trả lời: "Còn chưa xác định, cảnh sát vẫn đang điều tra."

Đang lúc Yến Cẩn còn muốn nói thêm cái gì đó, Phong Thiếu Phi vươn tay che lại ánh mắt của cậu, kéo cậu tựa vào trên người mình, đặt đầu cậu tựa lên bả vai của mình, ôn nhu nói: "Ngủ một lát đi, không cần nghĩ nữa."

Giờ phút này Yến Cẩn đang cố gắng chống đỡ, cậu lúc trước quá mức kích động, cảm xúc phập phồng quá lớn, sau đó lại ở ngoài phòng phẫu thuật lo lắng đợi vài tiếng đồng hồ, hiện tại trạng thái tinh thần đã sắp tới cực hạn, Phong Thiếu Phi sợ cứ thế này, Yến Cẩn liền không chịu nổi.

Yến Cẩn ban đầu không nghĩ đến chuyện ngủ, nhưng Phong Thiếu Phi che mắt cậu, trước mắt lâm vào một mảnh hắc ám, bên tai lại nghe hắn thấp giọng nỉ non, trên lưng đối phương còn nhẹ nhàng vỗ về an ủi, bất tri bất giác tinh thần chậm rãi thả lỏng, không lâu đã ngủ mất.

"Cám ơn." Phương Lỗi thản nhiên nói, có Phong Thiếu Phi bên cạnh Yến Cẩn, mới không làm hắn luống cuống tay chân. Vừa rồi Yến Cẩn không ngừng tìm hắn nói chuyện, kỳ thật cũng chỉ bởi vì chịu không nổi không khí yên tĩnh thôi.

"Không cần cảm ơn, việc của Yến Cẩn cũng là việc của tôi." Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói, cẩn thận ôm Yến Cẩn đã ngủ say, giúp cậu điều chỉnh tư thế, làm cho cậu có thể ngủ thoải mái.

Phương Lỗi ngồi ở một bên, mắt lạnh nhìn Phong Thiếu Phi che chở chăm sóc Yến Cẩn, tâm tình có chút phức tạp, có chút cảm khái nhưng cũng yên tâm. Anh nghĩ, đem Yến Cẩn giao cho đối phương, là lựa chọn chính xác.

Phong Thiếu Phi chú ý tới tầm mắt của anh, ngẩng đầu nhìn, hoàn toàn không tránh né ánh mắt đó, vẻ mặt thản nhiên trấn định. Phương Lỗi đột nhiên có một loại cảm giác, đối phương xa Yến Cẩn là tình thế bắt buộc, mặc kệ anh cùng cha ngăn cản thế nào, cuối cùng Phong Thiếu Phi đều có thể đến được bên Yến Cẩn.

Anh thu hồi ánh nhìn đánh giá, nhắm mắt lại dựa vào vách tường, Phong Thiếu Phi cũng không lên tiếng, an tĩnh ngồi cùng Yến Cẩn. Cả một buổi tối, ba nam nhân liền nghỉ ngơi trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng quan sát.

Trời vừa trở sáng, Phong Thiếu Phi tỉnh lại đầu tiên, kỳ thật hắn cả đêm không thể ngủ, bởi vì Yến Cẩn bên cạnh ngủ không được an ổn. Đêm qua sau khi Yến Cẩn ngủ, hắn đem đầu đối phương đặt trên đùi mình, để cho Yến Cẩn có thể cả người nằm thẳng trên ghế dài.

Mạc HậuWhere stories live. Discover now