Chương 72: An Phi

493 12 0
                                    

"Mĩ Anh." Lâm Duẫn Nhi gọi khẽ một tiếng, làm cho người đang đưa lưng về phía nàng thong thả xoay người lại. Gió mát phất qua, vài sợi tóc dài bên thái dương nghịch ngợm bám vào khoé môi An Phi. Thời gian dài châm cứu cũng có hiệu quả, đôi môi An Phi đã khôi phục màu phấn hồng trơn bóng, cực kỳ giống đóa hoa đẫm sương sớm tháng ba.

"Hôm nay Ngưng Băng dẫn binh xuất chinh." An Phi nâng lên ngón tay đẩy ra sợi tóc bám trên khoé môi, đôi mắt lưu động sáng bóng: "Vốn tưởng rằng ngươi cũng sẽ cùng đi tới biên cảnh, không ngờ ngươi cũng không đi theo Ngưng Băng." An Phi nhấp hé miệng, trong hậu cung tin tức lan truyền cực nhanh, nàng đương nhiên cũng biết chuyện Lâm Duẫn Nhi bị độc xà cắn bị thương, trong lòng đau đớn không ít hơn bất cứ người nào quan tâm Lâm Duẫn Nhi.

"Đúng vậy." Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong đầu hỗn độn khiến cho nàng nói chuyện cũng giống như lầm bầm lầu bầu : "Qua nửa tháng nữa là ta có thể nhìn thấy nàng. Cũng không biết nàng hiện tại thế nào." Trong đầu hiện ra bóng dáng Trịnh Tú Nghiên cùng Kim Thái Nghiên, Lâm Duẫn Nhi nheo lại ánh mắt, đem tầm mắt dừng lại trên người An Phi. Váy dài màu trắng, hình như rất nhiều người đều thích mặc màu trắng a.

"Chẳng lẽ ngươi muốn bổn cung vẫn đứng ở cửa nói chuyện với ngươi sao?" Khoé môi An Phi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, mép váy bị gió thổi phất lên, làm cho 'tiên tử áo trắng' trong mắt Lâm Duẫn Nhi càng thêm thanh nhã, dịu dàng.

"Là nô tài sơ sót." Lâm Duẫn Nhi hơi hơi xoay người, kéo thân thể mỏi mệt lướt qua An Phi, mở ra cửa lớn tẩm cung, tự mình đi vào trước. Hỗn loạn hương vị thảo dược đắng nồng cùng với hơi thở cây cỏ mát lạnh thổi qua mũi An Phi, khiến cho nàng đau lòng hơi hơi nhíu mày.

Tẩm cung vốn đang lạnh lẽo, bởi vì có thêm hai người mà tăng thêm một chút độ ấm, thân thể Lâm Duẫn Nhi mất tự nhiên lắc lư qua lại, An Phi không ngồi, nàng là nô tài làm sao dám ngồi? Vừa rồi An Phi nói một câu 'bổn cung', làm cho Lâm Duẫn Nhi rõ ràng cảm giác được hai người thân phận khác biệt, chỉ đơn giản là một từ ngữ, đã làm cho khác biệt này dần dần thành lớn.

Trong không khí tồn tại một loại áp lực, mãnh liệt buồn ngủ đánh úp lại, Lâm Duẫn Nhi cơ hồ sắp đứng không vững đổ người về phía trước. Nhưng mà, khi nàng đang ở trong lòng thầm kêu "chết tiệt", An Phi đã dùng thân thể mảnh mai ngăn trở Lâm Duẫn Nhi khuynh đổ. Một cái ôm cũng không tính là ôm, khẩn trương cùng đau lòng trên sắc mặt An Phi là rõ ràng như thế, nàng cố sức duy trì tư thế nửa ôm, đỡ Lâm Duẫn Nhi đi vào bên giường, còn chưa kịp đổi vị trí để cho Lâm Duẫn Nhi ngồi vào trên giường, đã bị Lâm Duẫn Nhi không cẩn thận đạp lên hài gấm của nàng, do đó mất đi cân bằng ngã ngửa xuống giường. "A~" An Phi thét lên một tiếng kinh hãi, rõ ràng nhìn thấy tuấn nhan tuyệt mỹ của Lâm Duẫn Nhi phóng đại trước mắt, làm cho An Phi vốn định đứng dậy lại không thể động đậy. Nguyên lai, ngay lúc An Phi ngã xuống giường, đôi tay cũng tự nhiên kéo lấy ống tay áo Lâm Duẫn Nhi, làm cho thân thể mỏi mệt của Lâm Duẫn Nhi không thể khống chế mà đè lên thân thể nàng.

Nhiệt độ cơ thể không nóng không lạnh làm cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thoải mái, nàng cũng không bởi vì đột nhiên khuynh đảo mà không có hình tượng kêu to, ngược lại là im lặng nắm lấy cả vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, tựa đầu vào hõm vai An Phi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hồng Bài Thái Giám (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ